Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 246: Gây ra chuyện lớn rồi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Rốt cục Tiêu Dương có thể ngồi thẳng dậy, duỗi lưng một cái. Từ sau khi rời khỏi tầng hầm chế thuốc, trước tiên hắn gọi hai anh em nhà Lý Bái Thiên, bảo bọn họ chạy tới tập đoàn Hắc Sơn. Cũng may mắn là cuối cùng bọn họ cũng đến kịp, dẫn dụ Từ Đinh đi.

- Thảo nào anh lại chẳng lo lắng chút nào, hóa ra đã có chuẩn bị sẵn.

Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái. Thằng ranh này không ngờ giấm diếm cả mình, khiến mình mất công lo lắng.

- Đúng rồi, anh không lo lắng cho bạn mình sao?

Tô Tiểu San đột ngột hỏi.

- Y nhảy từ trên tường vây cao như vậy xuống, khẳng định bị thương, hơn nữa Từ Đinh cũng không phải loại dễ chịu đâu...

- Không sao đâu. Từ Đinh còn lâu mới bắt nổi cả cái bóng của y.

Đường đường là Thuộc tính giả hệ Mộc, nếu bị một người bình thường bắt thì chỉ sợ hai anh em nhà này cũng không còn mặt mũi đi theo Tiêu Dương nữa.

Thấy dáng vẻ hoàn toàn tự tin của Tiêu Dương, Tô Tiểu San cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu.

Yên lặng trong chốc lát.

- Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, rốt cục đã nhìn thấy gì tại tập đoàn Hắc Sơn rồi!

Tô Tiểu San ngẩng đầu hỏi.

- Cô muốn biết thật?

Tô Tiểu San trừng mắt:

- Bản cô nương hy sinh lớn như vậy để cứu anh, chẳng lẽ còn không có quyền biết chút thông tin!

- Tự mình nhìn đi.

Tiêu Dương lại rất dứt khoát, trực tiếp lấy di động ra, mở những tấm ảnh mình chụp được.

Ánh mắt Tô Tiểu San nghi hoặc, vừa nhìn Tiêu Dương, lập tức cúi đầu xuống...

Sau khi lật xem ảnh, đôi mắt Tô Tiểu San từ nghi hoặc đến mờ mịt, từ mờ mịt đến kinh ngạc, kinh ngạc tới khiếp sợ, khiếp sợ tới... Hoàn toàn rung động!

Trong đôi mắt cô không thể che dấu được vẻ khó tin mãnh liệt, tay run rẩy, di động rơi xuống. Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được.

Nửa ngày sau...

Ánh mắt Tô Tiểu San từ từ chuyển qua Tiêu Dương, cảm thấy môi hơi khô, mấp máy môi vài lần, há mồm một lúc, vô cùng cẩn thận hỏi:

- Đây... Đều chụp tại tập đoàn Hắc Sơn sao?

- Dưới lòng đất, ở tầng ngầm thứ ba.

Tiêu Dương gật đầu.

- Quá kinh người rồi!

Tô Tiểu San cũng cảm thấy không thể tiếp nhận được tin tức này.

- Tiêu Dương, anh có biết địa vị của tập đoàn Hắc Sơn tại Minh Châu chúng ta không!

Con ngươi Tô Tiểu San không che dấu nổi vẻ khiếp sợ.

- Nói về thực lực, trong năm mươi công ty hàng đầu của Minh Châu, tập đoàn Hắc Sơn có thể xếp trong hai mươi hạng đầu! Nói về danh tiếng, tập đoàn Hắc Sơn cũng hùng mạnh tới mức có thể hoạt động thoải mái tại Minh Châu! Ngoài sản nghiệp giàu có ra thì cũng cực ít khi xuất hiện chuyện gì tiêu cực...

- Không chỉ có thế, tập đoàn Hắc Sơn còn tài trợ không ít trường học tại Minh Châu, việc từ thiện cũng rất nổi tiếng...

- Nhưng mà một tập đoàn như vậy, không ngờ lại lén lút... Chế ma túy?

Tô Tiểu San mở to hai mắt. Nếu không tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh này, cô khó mà tin được chuyện này!

- Ngày thường đám người kia đạo mạo trang nghiêm, biến hóa nhanh chóng lại thành trùm buôn lậu ma túy!

- Tiêu Dương, tôi không nằm mơ chứ?

- Nếu như tin tức này được chứng thực, xem ra cả Minh Châu sẽ chấn động rồi.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt Tô Tiểu San, có thể tưởng tượng được những người khác sẽ thế nào.

- Thảo nào... Thảo nào vừa rồi người tập đoàn Hắc Sơn lại lo lắng như vậy.

Cuối cùng Tô Tiểu San cũng hiểu rõ, nếu việc này bị vạch trần thì tuyệt đối sẽ là một đòn trí mạng đối với tập đoàn Hắc Sơn!

Tin tức này mang tới rung động không nhỏ cho cô.

Chỉ trong chốc lát, Tô Tiểu San mới từ từ bình phục, suy nghĩ một chút, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tiêu Dương:

- Tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?

- Để cho cảnh sát xử lý đi.

Tiêu Dương phẩy tay.

- Đây là cách duy nhất của chúng ta.

- Nhưng mà...

Tô Tiểu San khẽ cắn môi.

- Tiêu Dương, anh đã từng cân nhắc tới hậu quả chưa?

- Hậu quả gì?

- Anh ngẫm lại đi. Nếu để Trịnh Thu biết đêm nay người xông vào xưởng chế thuốc của gã, anh lại giao tư liệu này cho cảnh sát, nhất định gã sẽ không bỏ qua cho anh!

- Vốn gã sẽ không bỏ qua cho tôi.

Đương nhiên những lời này Tiêu Dương sẽ không nói ra khỏi miệng, mỉm cười nói với Tô Tiểu San:

- Yên tâm đi, hiện tại Trịnh Thu đang đau đầu về xưởng chế thuốc của gã chứ không phải nghĩ tới làm sao để bắt được tôi! Ván cờ tiếp theo là giữa gã và cảnh sát, tôi không tham dự.

- Anh nói, chỉ dựa vào những thứ này... Cảnh sát sẽ tin tưởng lời chúng ta, lục soát tập đoàn Hắc Sơn sao?

Tô Tiểu San chần chừ.

- Dù sao thì tập đoàn Hắc Sơn cũng rất nổi danh, địa vị không nhẹ...

- Cảnh sát nhất định sẽ lục soát! Chẳng qua có thể lúc soát hay không thì phải xem mà sự quyết đoán của Trịnh Thu thôi.

Tiêu Dương cười lạnh nhạt, cầm điện thoại lên. Lúc này còn chưa kịp bấm số, điện thoại đã đổ chuông.

Số đang gọi tới là... Bạch đại tỷ!

Tiêu Dương ngẩn ra. Mình vừa định tìm cô, không ngờ cô lại gọi mình trước...

- Chị hai, vừa hay đang tìm cô có việc.

- Cậu cũng biết mình gây ra họa lớn rồi hả!

Tiếng Bạch Khanh Thành mang theo vài phần tức giận.

- Họa lớn?

Đầu óc Tiêu Dương thoáng cái không theo kịp, mở miệng theo tiềm thức:

- Tôi gây ra họa lớn gì?

- Bao che tội phạm giết người!

Bạch Khanh Thành lạnh giọng nói:

- Tóm lại xem video là cậu sẽ tự biết rõ ràng! Hiện tại lập tức quay về khu nhà công Thu Tâm!

Ánh mắt Tiêu Dương cũng hơi mơ hồ, vừa chuẩn bị đặt câu hỏi, phía Bạch Khanh Thành đã cúp điện thoại.

- Anh vừa mới nói... Phải xem sự quyết đoán của Trịnh Thu?

Lúc này trong đầu Tô Tiểu San cũng có rất nhiều nghi vấn. Tin tức này hiển nhiên cũng gây chấn động không nhẹ với cô.

- Cô Tô, việc này ngày mai tôi sẽ lại nói với cô.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi đưa cô về đã, sau đó sẽ đi xử lý mấy tấm ảnh này.

Tô Tiểu San hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, từ từ gật đầu.

Tiễn Tô Tiểu San về tận cửa xong, Tiêu Dương cũng không hề dừng lại, lập tức nhấn ga nhanh, chạy thẳng tới khu nhà công Thu Tâm...

Cho dù hắn rất nghi hoặc về chuyện mà Bạch Khanh Thành nói nhưng chẳng qua một câu “bao che tội phạm giết người” vừa rồi của Bạch Khanh Thành lại làm cho trong lòng Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy không yên.

Đi thẳng vào khu nhà, vọt vào khu nhà công Thu Tâm.

Tiêu Dương bước nhanh lên lầu ba, ấn chuông cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra, Bạch Tố Tâm mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, cánh tay trắng nõn nhoáng lên trước mắt Tiêu Dương, miệng còn đang chảy răng, vừa chảy vừa liếc nhìn Tiêu Dương, giọng nói của mơ hồ không rõ.

- Tiêu Dương, anh gây ra chuyện rồi! Gây ra chuyện lớn rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️