Tô Tiểu San hoàn toàn trợn tròn mắt!
Vốn tưởng rằng Tiêu Dương còn đang suy tư phương pháp đối phó, không ngờ dĩ nhiên hắn lại tung ra một câu hỏi như vậy...
Mặt cô sầm xuống.
Nửa ngày sau, con mắt cô mới hơi lóe lên vẻ tức giận, đưa tay hướng về phía Tiêu Dương, túm lấy, xoáy mạnh một cái!
Nhất thời Tiêu Dương không ngừng hít khí lạnh, bên hông truyền ra từng cơn đau đớn...
Hắn vội vã cười làm lành nói:
- Cô Tô, tôi chỉ thấy cô lo lắng quá nên mới muốn xoa dịu không khí... Xoa dịu... Xoa dịu.
Tiêu Dương nói vô cùng cẩn thận.
Tô Tiểu San trừng mắt lườm hắn, hừ khẽ một tiếng.
“Chơi trên xe”?
Nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa!
- Thu hồi ý nghĩ xấu xa của anh đi. Nghĩ xem hiện tại nên làm cách nào để vượt ải đi.
Tô Tiểu San tức giận nói:
- Từ Đinh không dễ đối phó đâu.
- Còn có thể nghĩ cái gì nữa...
Tiêu Dương phẩy tay áo.
- Dù sao tôi cũng không thể lộ diện.
Màn hình tại phòng giám sát đã bị mình phá hoại, hơn nữa khi đi vào Tiêu Dương đã cố tình ẩn nấp, hắn tự hỏi, chỉ cần không bị bắt tại trận, người của tập đoàn Hắc Sơn tuyệt đối không biết được thân phận của mình.
Một mình Tiêu Dương thì không sao, chẳng qua lúc này hắn phát hiện ra chuyện chỉ sợ là bí mật cực lớn của tập đoàn Hắc Sơn, nếu để cho Trịnh Thu chó cùng dứt dậu, làm tổn thương tới những người bên cạnh mình thì đúng là cái được không bù nổi cái mất rồi. Vì để cam đoan cho chuyện đó không xảy ra, tất nhiên Tiêu Dương phải giấu mặt.
- Nhưng mà...
Tô Tiểu San quýnh lên, nhìn thoáng về phía trước:
- Sớm muộn gì Từ Đinh cũng sẽ lục soát tới đây!
- Vậy còn chưa chắc.
Tiêu Dương cười thần bí, lộ vẻ tự tin như tôi đã bày mưu tính kế sẵn rồi.
- Anh nghĩ ra cách rồi à?
Mắt Tô Tiểu San sáng lên.
- Coi như là thế.
Tiêu Dương gật đầu.
- Nói cho tôi nghe một chút đi?
Tô Tiểu San nóng ruột không đợi nổi.
- Ngồi đợi thời thế đi.
Lời ít ý nhiều.
- ...
Tô Tiểu San nghiến răng nghiến lợi:
- Tôi muốn giết người diệt khẩu!
- Dừng tay! Anh muốn làm gì?
Hoàng Phi Ưng phía trước dường như đã không ngăn nổi nữa, sắc mặt giận dữ nhìn Từ Đinh:
- Đồ khốn kiếp! Đêm nay không kẻ nào được lục soát xe tôi!
Thật quá mất mặt rồi!
- Hoàng tiên sinh, xin lỗi vậy.
Từ Đinh vẫn cười giả tạo như trước, thoáng cái lại còn ra vẻ có lỗi:
- Ngày mai một mình họ Từ tôi sẽ tới nhà xin lỗi anh!
- Lục soát!
Từ Đinh phất tay!
Lập tức mấy người bước vọt đến, xoạt một tiếng liền mở cửa xe BMW của Hoàng Phi Ưng, thậm chí còn không bỏ qua cả cốp xe.
- Tiêu Dương, làm sao đây?
Trái tim Tô Tiểu San thắt chặt, vỗ vỗ Tiêu Dương đang như sắp ngủ gật.
- Ngay cả xe của Hoàng Phi Ưng hắn cũng lục soát rồi! Không có khả năng bỏ qua cho xe chúng ta...
- Không phải còn chưa tới sao?
Tiêu Dương ngáp dài, dường như thật mệt mỏi vậy.
- Anh...
Tô Tiểu San thật sự muốn bóp chết thằng nhãi này.
- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
- Báo cáo, không phát hiện gì.
- Hừ!
Hoàng Phi Ưng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào Từ Đinh:
- Ngày mai tôi sẽ mời Trịnh tổng đòi lại công bằng!
Vẻ mặt Từ Đinh hơi sầm xuống. Trước mắt mà nói, địa vị của Hoàng Phi Ưng trong lòng của Trịnh Thu cực kỳ quan trọng!
Vì thế gã đành tỏ vẻ rất xin lỗi, gật đầu nói:
- Hoàng tiên sinh, anh có thể đi. Chiếc xe phía sau kia, lái lên đi!
- Còn muốn lục soát!
Cơn tức giận của Hoàng Phi Ưng thật sự đã bùng lên:
- Phía sau là vị tiểu thư bạn tôi!
- Tiểu thư?
Từ Đinh nhìn lại, quả thật lờ mờ thấy được một bóng phụ nữ mờ mờ...
- Hoàng tiên sinh, chúng tôi chỉ đang làm việc công, xin đừng làm khó chúng tôi nữa.
Từ Đinh phất tay ngăn lại.
- Lục soát!
- Bắt trộm!!
- Hắn ở đây!! Người đâu tới đây!
- Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy thoát!
Một loạt tiếng ồn ào bỗng vang vọng vào giờ khắc này.
Tiếng bước chân bịch bịch vang lên, vô số ánh đèn pin chiếu xung quanh...
Từ Đinh kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Xa xa trên tường vây bất ngờ có một bóng người bò lên, sau đó vù một tiếng liền nhảy xuống bên ngoài.
- Đuổi theo!
Đồng tử của Từ Đinh co rút lại!
Gã tạm thời được Trịnh Thu sai dẫn người tới bắt trộm, hơn nữa Trịnh Thu còn ra lệnh phải làm cho kẻ nọ biến mất vĩnh viễn. Từ Đinh biết rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hiển nhiên không dám sai sót chút nào. Hôm nay đã thấy người nọ vượt tường chạy trốn, lập tức dẫn đầu xông ra ngoài.
- Đừng để hắn chạy!
Chân trước của Từ Đình vừa đi, hai chiếc xe phía sau liền chẳng bị ai cản trở nữa, thuận lợi rời khỏi phạm vi tập đoàn Hắc Sơn.
Nghĩ cách cắt đuổi Hoàng Phi Ưng xong, Tô Tiểu San liền lái xe tới cạnh một quảng trường náo nhiệt rồi dừng lại.
- Vừa rồi thật nguy hiểm!
Tô Tiểu San hít sâu một hơi, có vẻ còn chưa hết kinh hoảng, xoay mặt nói:
- Tiêu Dương, người lúc đó xuất hiện là do anh phái tới à?