Giờ khắc này, bàn tay đang làm chuyện xấu của Tiêu Dương bất ngờ không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà đột phá được phòng tuyến của Tô Tiểu San, bất ngờ đặt trên ngực cô.
Nắm rất chặt.
Mặc dù còn cách một tầng vải nhưng trong tích tắc này, hai người có cảm giác như sấm rền chớp giật.
- Anh!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, là của Tiêu Dương.
Tô Tiểu San nổi giận, không ngờ cắn mạnh vào môi hắn.
Ý là thằng ranh thối tha, hiện tại diễn kịch để anh tránh thoát kiểm tra, anh lại được voi đòi tiên!
Đương nhiên lúc này Tô Tiểu San cũng không có gan lên tiếng. Bởi người bên ngoài đã tới rất gần xe, lại chú ý trong xe quả thật có người.
Hai người đi về phía trước này nhìn nhau một cái, khuôn mặt đều lộ nụ cười hiểu ngầm.
Đồng thời bọn họ cũng thầm thở phào một hơi.
Hắc, hóa ra là một cặp tình nhân đang “chơi trên xe“. Hại chúng ta còn tưởng rằng người thần bí kia đang trốn trong xe chứ.
Tất cả mọi người đều rất muốn tìm ra người thần bí kia nhưng lại không hy vọng chính mình tìm được.
Bởi vì người thần bí đó đã biểu diễn ra năng lực trong hầm ngầm khiến mọi người đều hiêu rõ, ai phát hiện ra hắn đầu tiên, chó gấp nhảy tường, người đó tuyệt đối gặp nguy hiểm.
- Còn không xông vào đi?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Xông vào? Anh nhẫn tâm cắt đứt chuyện vui của người ta à? Anh xem, hiện tại chúng ta tới gần như vậy mà bọn họ còn không phát hiện ra, tôi đoán là không thể nhịn nổi nữa, có thể đã tới thời khắc mấu chốt rồi.
- Nói ít thôi, mau chóng đi lục soát nơi khác đi! Người nọ tuyệt đối chưa rời khỏi tập đoàn Hắc Sơn đâu.
Mấy người xoay người rời đi...
- Chờ một chút!
Một giọng nói lại vang lên:
- Không đúng... Chiếc xe này... Sao trông lạ mắt thế?
Bọn họ lại xoay người trở lại.
- Đây không phải xe trong tập đoàn của chúng ta.
Mấy người nhìn nhau, quyết định chậm rãi bước về phía trước...
- Các người làm gì đấy?
Đột nhiên một tiếng phanh xe vang lên. Đồng thời Hoàng Phi Ưng thò đầu ra dò xét, tức giận quát một tiếng:
- Trong xe là bạn tôi, không phải kẻ trộm các người muốn tìm!
- Tiến sĩ Hoàng...
Mấy người kia lập tức ngừng lại, vội vàng gật đầu, cười bồi một tiếng:
- Thật xấu hổ, quấy rầy rồi.
Đồng thời ánh mắt của bọn họ còn không nhịn được mà liếc nhìn cửa sổ xe theo tiềm thức, thấy một bóng người đã ngồi lên, lờ mờ có thể thấy đang sửa sang quần áo trên người, có thể thật đúng là bị mình “quấy rầy” thật, vội vàng xua tay, xoay người đi đến nơi khác tìm kiếm.
- San San, không dọa em sợ chứ?
Hoàng Phi Ưng hỏi một tiếng.
- Không sao đâu.
Tô Tiểu San miễn cưỡng cười cười.
- Đi thôi.
Nhấn mạnh chân ga!
Bóng người ngồi cạnh đồng thời nghe răng trợn mắt, hít sâu một hơi...
- Cô Tô... Nhẹ, nhẹ tay một chút!
Tiêu Dương thoáng nghiêng người. Từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ có thể thấy một mình Tô Tiểu San. Mà một chân cô lúc này đang dẫm đạp thật mạnh lên chân Tiêu Dương.
- Lái xe an toàn quan trọng hơn, an toàn quan trọng hơn...
Tô Tiểu San tức giận trừng mắt lườm Tiêu Dương:
- Ai bảo vừa rồi anh dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi của bản cô nương!
Vẻ mặt đang đau khổ, bất đắc dĩ nói:
- Không phải chúng ta cũng rất nhập vai sao?
- Anh mới nhập vai!
Tô Tiểu San càng dẫm mạnh hơn.
- Nhẹ... Nhẹ chút...
Kết quả này là bởi nhất thời không cầm lòng được gây nên. Nhưng nếu cho Tiêu Dương chọn lại một lần, thằng ranh này tuyệt đối sẽ ưỡn ngực, ngẩng đầu, quyết tâm, “giẫm đi”!
Xe từ từ đi ra ngoài...
Tô Tiểu San đã nhấc chân khỏi chân Tiêu Dương, đồng thời hạ thấp giọng:
- Chúng ta sắp ra tới cửa rồi. Anh đừng có lộn xộn. Qua được cửa ải này thì chúng ta mới chân chính an toàn.
Xe của Hoàng Phi Ưng đi phía trước, Tô Tiểu San theo sát phía sau. Chẳng qua lúc sắp tới cửa, ngay cả xe của Hoàng Phi Ưng cũng bị ngăn lại!
- Từ Đinh! Anh có ý gì đây? Ngay cả xe tôi anh cũng dám cản lại à?
Hoàng Phi Ưng cất giọng rống to!
Đêm nay không chỉ có mình mình mà còn có người phụ nữ mình yêu mến phía sau nhìn, đương nhiên Hoàng Phi Ưng không muốn bị hạ thấp! Vừa rồi còn khoác loác rằng mình có quyền lớn tại tập đoàn Hắc Sơn, hiện tại ra cửa liên tục bị người ngăn lại.
- Từ Đinh? Tên này quen thế nhỉ...
Tiêu Dương lẩm bẩm một tiếng.
- Đương nhiên quen rồi. Bích Lân đường.
Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng nhìn lướt qua bóng người phía trước, ý hận dâng lên!
Từ Đinh, đường chủ Bích Lân đường. Lúc trước chính gã là kẻ đứng sau màn chuẩn bị mưu hại Tô Thiên Nam!
- Không ngờ tập đoàn Hắc Sơn lại có quan hệ không cạn với Bích Lân đường...
Lông mày Tô Tiểu San nhíu chặt.
Hôm nay bị chặn tại cửa chính, nếu Hoàng Phi Ưng không thể thuyết phục Từ Đinh thì sợ rằng... Sẽ gặp phiền toái rồi!
- Hoàng tiên sinh.
Lúc này, Từ Đinh cười giả tạo, mở miệng nói:
- Trịnh tổng có lệnh, từ bây giờ trở đi, bất cứ xe cộ nào ra vào cửa chính tập đoàn Hắc Sơn đều phải kiểm tra nghiêm khắc, không thể để tên trộm kia thừa đục nước béo cò trốn thoát ra ngoài!
- Anh... Láo toét!
Hoàng Phi Ưng tức giận quát một tiếng.
- Tôi muốn xem đêm nay ai dám soát xe tôi!
- Hoàng tiên sinh, xin đừng làm khó chúng tôi...
- Tiêu Dương, làm sao bây giờ?
Mấy người phía trước giằng co nhau, Tô Tiểu San cảm thấy lòng bàn tay đã toàn mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người nhìn Tiêu Dương, lại thấy hắn giờ phút này đang có vẻ trầm tư, vội nói:
- Tiêu Dương, anh nghĩ ra cách gì sao?
- Cô Lăng.
Tiêu Dương ngẩng đầu:
- Cô có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?
- Hiện giờ là lúc nào rồi mà anh còn thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra mau.
- Vậy tôi nói thẳng ra nhé.
Tiêu Dương dừng lại, nhìn Tô Tiểu San, thử dò hỏi:
- Cô Tô, vừa rồi chúng ta như vậy... Có tính là “chơi trên xe” không?