Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 243: Vừa rồi có tính là chúng ta đã “chơi trên xe” không? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trực giác nói cho Tô Tiểu San biết, tám chín phần mười kẻ trộm được bị toàn bộ tập đoàn Hắc Sơn truy tìm hiện giờ chính là Tiêu Dương.

Chẳng qua giờ phút này, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn khiến Tô Tiểu San không khỏi dao động một chút, con ngươi lại liếc Tiêu Dương thật sâu. Một lúc sau, cô mới xoay người nói với Hoàng Phi Ưng:

- Nơi này của các người đã xảy ra chuyện, người ngoài chúng tôi cũng không tiện ở lại, không bằng chúng tôi về trước đây.

- Thật không biết trộm cắp kiểu gì mù mắt như vậy, không ngờ lại thừa dịp không ít lãnh đạo tập đoàn ra ngoài ăn mừng để lẻn vào trộm cắp.

Hoàng Phi Ưng không nhịn được, tức giận mắng một câu. Khó khăn lắm mình mới có cơ hội ở cùng Tô Tiểu San, không ngờ lại bị hủy như vậy.

Hoàng Phi Ưng không ngờ gã căn bản đã dẫn sói vào nhà.

- Đã như thế thì chúng ta trở về thôi.

Tiêu Dương cũng gật đầu.

- San San, anh tiễn em.

Hoàng Phi Ưng nói:

- Hiện tại toàn bộ tòa nhà đã bị đưa vào trạng thái đề phòng, không có anh thì sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng để hai người ra ngoài đâu.

Hai người cũng gật đầu, có vẻ rất thông cảm.

Tiêu Dương đi theo sát Hoàng Phi Ưng không chớp mắt. Tô Tiểu San sóng vai hắn. Ba người hình thành một góc độ mà không biết vô tình hay cố ý, bóng dáng Tiêu Dương luôn mơ hồ bị Hoàng Phi Ưng và Tô Tiểu San cản trở không ít.

Một đường đi ra bãi đỗ xe.

- San San, anh đi lấy xe.

Hoàng Phi Ưng cười với Tô Tiểu San, nói câu này tất nhiên là hy vọng Tô Tiểu San lên ngồi xe của gã.

Chân trước Hoàng Phi Ưng vừa mới rời đi, Tô Tiểu San đã mở cửa chiếc xe Chery màu đỏ ngồi xuống.

- Cô lái xe sao?

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Không được sao?

Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

- Đừng tưởng rằng không ai biết những chuyện anh làm. Nếu anh lái xe, tôi sợ chúng ta không thể ra khỏi tập đoàn Hắc Sơn đâu!

Tiêu Dương cười khan, sờ sờ mũi.

- Cô Tô nói quá lời rồi.

Tô Tiểu San cũng không muốn vạch trần thằng ranh này. Đợi tới khi Tiêu Dương lên xe ngồi, lập tức cô khởi động xe...

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng chân dồn dập truyền đến!

- Mau lục soát!

- Không được bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào!

- Nhớ kỹ, không được sơ sót chút nào.

Tiếng la hét ồn ào vang lên trong khu đỗ xe tăm tối. Từng bóng người tay cầm đèn pin chạy vào, hơn nữa còn chia ra tìm kiếm.

Trong tích tắc này, mặt Tô Tiểu San hơi thay đổi!

Cô lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Dương:

- Nếu tiếp tục như vậy, rất nhanh bọn họ sẽ lục soát tới xe của chúng ta đó...

Lông mày Tiêu Dương nhíu lại. Tốc độ phản ứng của tập đoàn Hắc Sơn nằm ngoài dự đoán của hắn. Vốn tưởng rằng đi theo Hoàng Phi Ưng có thể thong dong rời đi, hiện tại xem ra có hơi khó khăn rồi.

- May mà có chuẩn bị trước một chút.

Tiêu Dương thầm nghĩ, vẻ mặt trấn định nhìn theo ánh đèn pin càng ngày càng nhiều đang tới gần, trầm ngâm một chút liền hạ giọng nói:

- Vị Hoàng Phi Ưng tiên sinh kia đang ở ngay phía sau chúng ta. Gã sẽ là sứ giả hộ hoa của cô, khẳng định không để những người này tùy ý lục soát xe cô đâu.

- Lúc này còn nói đùa được.

Tô Tiểu San bực tức trừng mắt lườm Tiêu Dương, sau đó nhìn ánh đèn đang quét về hướng này, hơi nhíu mày:

- Tiêu Dương, tới lúc này rồi anh còn không chịu nói cho tôi biết, rốt cục anh lấy thứ gì của tập đoàn Hắc Sơn vậy? Sao bọn họ lại nóng ruột như thế?

Tiêu Dương hơi cau mày, tiếng nói bình thản:

- Cô Tô, chuyện này cô biết cũng không có bất cứ lợi ích gì.

- Được!

Tô Tiểu San hạ quyết tâm, hừ một tiếng:

- Nếu anh không nói thì tôi sẽ lao ra nói cho bọn họ biết anh đang ở chỗ này.

- Tuyệt tình vậy sao?

Tiêu Dương mở to hai mắt.

- Đúng thế.

- Vậy cô đi ra ngoài đi.

- Anh...

Tô Tiểu San thật sự không có cách nào với Tiêu Dương, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn...

- Được rồi, tôi nói cho cô biết.

Tiêu Dương bị loại ánh mắt này của Tô Tiểu San nhìn khiến hơi mất tự nhiên, xua tay nói:

- Tôi không cầm thứ gì quý giá của tập đoàn Hắc Sơn cả. Mà là... Tôi nhìn thấy một số cảnh không nên thấy.

- Anh nhìn lén phụ nữ của Trịnh Thu tắm sao?

- ....

Tiêu Dương không thể không bội phục trí tưởng tượng của phụ nữ, đồng thời cũng âm thầm mặc niệm. Trạng Nguyên tôi đây không phải chỉ nhìn cô tắm có một lần thôi sao, làm gì mà lúc nào cũng đổ loại tội danh đó lên đầu tôi.

- Nằm xuống!

Đột nhiên Tô Tiểu San quát khẽ một tiếng.

Bóng dáng Tiêu Dương lập tức nghiêng sang một bên...

Xoạt!

Trong nháy mắt này, một ánh đèn pin quét lại phía này. Đồng thời một vài bóng người mơ hồ cảm thấy bên trong xe có người, đang vô cùng cẩn thận đi tới gần...

- Làm sao bây giờ?

Tô Tiểu San quýnh lên, trong nháy mắt, trong đầu cô lóe lên một ý niệm, đồng thời khuôn mặt đỏ lên:

- Không được, làm sao lại có thể thế chứ!

- Nhưng mà...

- Cô Tô, cô đang lẩm bẩm gì thế?

Tiêu Dương hỏi nhỏ.

- Câm miệng!

Tô Tiểu San quát khẽ một tiếng, đồng thời Trương Hồng bất ngờ nghiêng về hướng Tiêu Dương. Đôi môi đỏ mọng mê người như anh đào trong tích tắc này áp luôn lên môi Tiêu Dương...

Trong chốc lát, đầu óc hai người đồng thời trống rỗng!

Đôi mắt Tiêu Dương mở to, trợn lên tròn xoe, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc này, ánh mắt lung linh, lông mi rung động, che dấu sự hồi hộp trong lòng Tô Tiểu San lúc này, đồng thời tay cô đã ôm lấy hai vai Tiêu Dương...

Tiêu Dương bị hành động đột ngột này của Tô Tiểu San làm cho hoảng sợ, chẳng qua rất nhanh liền bị cuốn theo. Cặp môi thơm ngọt ngào, mùi hương nức mũi làm cho Tiêu Dương thoáng cái đã say mê đi.

Thân thể tiếp xúc gần gũi, quần áo mỏng manh căn bản không thể ngăn cản được thân nhiệt của hai người. Thân hình nóng bỏng lồi lõm của Tô Tiểu San giờ phút này nằm trong tay, hai tay Tiêu Dương theo tiềm thức liền lần xuống vòng eo nhỏ của Tô Tiểu San...

Bị cưỡng hôn nhiệt tình và đột nhiên tới cực điểm.

Vốn dĩ Tô Tiểu San chỉ muốn diễn kịch nhưng vừa dính vào liền không tự chủ được mà say mê. Cảm nhận thân hình tràn ngập nam tính phía dưới, Tô Tiểu San cảm thấy trái tim như đẩy lên tận cổ, tăng tốc tới chưa bao giờ có.

- Anh...

Tô Tiểu San hừ khẽ một tiếng, yếu ớt gần như không thể nghe thấy. Đồng thời một tay cô rút lại, túm lấy một bàn tay đang định trèo non lội suối. Nhưng mà bàn tay kia lại nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Tiểu San, ngón tay vẽ khẽ trên mu bàn tay. Một loại cảm giác mềm nhũn dâng lên từ đáy lòng cô...

Lông mi Tô Tiểu San càng run rẩy nhiều hơn...

Đột nhiên, con ngươi cô mở ra theo tiềm thức!

Bốn mắt chạm nhau!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)