Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 242: Bắt trộm! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đi vào bật đèn lên!

- Tôi?

Hai chân người này run lên, cả người run rẩy không tự chủ nổi.

Mấy anh em bị người thần bí kia công kích, đến nay còn quỳ rạp trên mặt đất, không có động tĩnh gì kia.

- Nói nhảm! Chẳng lẽ là tôi?

Người đàn ông kia trừng mắt nhìn gã.

Răng người nọ va lập cập vài cái, bước chân từ từ tiến về phía trước...

Mọi người nắm súng chĩa thẳng tới.

Ngừng thở.

Tiếng bước chân rất nhỏ cũng như có thể nghe rõ ràng.

Tốc độ của người thần bí kia quá nhanh. Đương nhiên nếu hắn có gan hiện thân công kích “mồi”, như vậy tuyệt đối hắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ!

Người đi tới kia cảm thấy trái tim mình đã dâng lên tận cổ, mồ hôi trên trán túa ra...

Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, thong thả tiến tới công tắc đèn.

Cạch!

Bóng đèn lại sáng lên lần nữa!

Mọi người cùng lao vào...

- Không có người?

- Người đâu? Sao lại không thấy rồi?

- Làm sao có thể biến mất trước mặt bao nhiêu người thế chứ?

Đang lúc đôi mắt mọi người mang theo vẻ khiếp sợ, đột nhiên một tiếng nói lo lắng chợt vang lên!

- Không tốt! Hắn mở cửa chạy ra ngoài rồi!

- Không xong!

Mọi người đều biến sắc!

- Đuổi theo!

- Không được để hắn chạy thoát!

Bóng người nhanh chóng chạy về hướng cửa chính...

- Mở cửa!

Người thủ lĩnh kia lên tiếng. Lập tức người người tiến lên, ấn tay.

- Kiểm tra vân tay!

- Vân tay?

Tên thủ lĩnh như chợt nhớ ra điều gì, nhướn mày, nháy mắt chợt chấn động, đồng thời hô vội:

- Đừng mở cửa!!!

Không có vân tay, người thần bí kia căn bản không thể mở cánh cửa này!

Giọng nói vừa rồi chỉ sợ là do người thần bí đó phát ra. Mà tất cả mọi người đều đang lo lắng, cũng không ý thức được điểm này...

Ầm!

Nhưng đã trễ một bước. Cánh cửa kim loại kia bất ngờ đã mở ra!

Ánh mắt thủ lĩnh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đồng thời súng chỉ thẳng vào cửa chính, miệng hét lớn:

- Đóng cửa! Mau lên!

Vù!!

Một ánh sáng bạc cắt qua không khí, đột nhiên đâm vào cổ tay gã!

Phụt!

- Á!!!!

Một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên, súng lục đã rơi xuống mặt đất. Nhất thời mọi người chấn động, ánh mắt nhìn qua...

Hầu như đồng thời...

Một bóng người ẩn ở một nơi bí ẩn nhoáng lên!

Vù vù vù!

Nhanh như điện chớp!

Trong tích tắc xuất hiện, bất ngờ chỉ trong một thoáng khi cửa kim loại đóng lại, bóng người kia đã chạy thoát ra ngoài!

Sự việc xảy ra nhanh tới cực điểm!

Hơn nữa đều đạt tốc độ cực hạn mà người bình thường khó có thể với tới!

Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được người thần bí kia có thể lấy phương thức này để trong nháy mắt đùa bỡn bọn họ, cuối cùng thong dong rời đi.

Đối với mọi người nơi này, đây rõ ràng là một cái tát thật mạnh!

- Á!

Thủ lĩnh đám người nắm chặt cổ tay đang phun máu, mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời tru lên:

- Đuổi theo! Mau đuổi theo! Tuyệt đối không được để hắn chạy thoát!

Trong lòng gã hiểu rõ, nếu xưởng chế thuốc này bị lộ ra, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào! Trịnh Thu tuyệt đối sẽ không tha cho tội không hoàn thành nhiệm vụ của đám người mình!

- Đuổi theo!

Không ít người vội vã chạy ra ngoài. Nhưng người thần bí kia sớm đã không còn bóng dáng. Cả tập đoàn Hắc Sơn giống như sắp chấn động.

- Lục soát!

Trong thư viện, Tô Tiểu San cố gắng khắc chế xúc động trong lòng. Tiêu Dương kia không biết đã chạy đi đâu. Mà bên người lại có con ruồi vo ve không ngớt, khiến Tô Tiểu San có xúc động muốn đập chết. Khi tiếng ồn ào vang lên, Tô Tiểu San nhìn ra bên ngoài theo tiềm thức:

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?

Hoàng Phi Ưng cũng nhìn thoáng qua, lắc đầu:

- Mặc kệ đi...

- Tôi muốn biết.

Tô Tiểu San nói.

- Anh lập tức đi xem.

Hoàng Phi Ưng lập tức cất bước ra ngoài.

- Không phải thằng ranh Tiêu Dương kia gây ra họa gì chứ?

Tô Tiểu San nhíu mày, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dương.

- Anh đang ở đâu?

- Trong thư viện mà!

Tiếng Tiêu Dương vang lên đầy ngây thơ, ý có vẻ còn phải hỏi sao? Trước đó không phải mọi người cùng tiến vào thư viện à?

- Anh ở chỗ nào?

Tô Tiểu San hạ thấp giọng nói.

Tiêu Dương nói vị trí bản thân xong, Tô Tiểu San lập tức đi qua. Quả nhiên giờ phút này Tiêu Dương đang cầm một quyển sách, tập trung toàn bộ tinh thần đọc...

Ánh mắt Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau mới khẽ cau mày:

- Tiêu Dương, nói thật đi, bên ngoài ầm ĩ như thế... Là tại anh phải không?

- Cô Tô...

Tiêu Dương giương mắt, cười rất nhỏ:

- Cuốn sách này thú vị thật.

Tô Tiểu San nhìn tựa sách... “Mười vạn câu hỏi tại sao“.

- Râu ông nọ cắm cằm bà kia!

Tô Tiểu San lườm hắn.

- San San...

Lúc này, giọng Hoàng Phi Ưng vang lên phía sau. Gã đang chạy lại đây, thở hồng hộc nói:

- Nghe nói có kẻ trộm tiến vào trong tập đoàn, hiện tại đang truy bắt khắp nơi, cả cửa bên ngoài cũng phong tỏa toàn bộ rồi. Xem ra là mất một thứ rất quý giá rồi.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Tiểu San không tự chủ mà lướt qua Tiêu Dương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️