Khóc rống lên một hồi! Dịch Quân Nhi chưa bao giờ cảm thấy không chỗ bấu víu, linh hồn trống rỗng như vậy.
Biết tin Dịch gia bị xóa sổ từ miệng Tôn Duệ, lại tận mắt thấy cảnh tượng tàn phá vô tận trước mắt, Dịch Quân Nhi cảm thấy trước mắt tối đen.
Trời đất xoay chuyển! Giống như một cây cỏ khô trên sa mạc, lúc này cũng có thể bị cơn lốc nhổ đi.
Thậm chí trong thời khắc này, cô chỉ có thể rơi nước mắt. Cô không thể nào tiếp nhận sự thật này. Căn bản cô không nghe thấy bất cứ câu nói nào của Tôn Duệ bên cạnh. Vào thời điểm cô bi thương tới cực hạn, Tiêu Dương lại gọi cô một tiếng “Quân Nhi“.
Giống như một ngọn đèn yếu ớt như tơ trong đêm tối vô tận, Dịch Quân Nhi lao tới không chút do dự, úp mặt lên vai Tiêu Dương khóc ròng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây