- Cho dù là nhà hàng, nhà ở hay là du lịch, y tế, tập đoàn Hắc Sơn của chúng tôi cũng đều có hệ thống kinh doanh rất cao cấp...
Hoàng Phi Ưng vừa giới thiệu, khuôn mặt vừa hiện vẻ đắc ý rất rõ. Bởi gã thấy ánh mắt của Tiêu Dương giống như một tên nhà quê ra phố, nơi nào cũng tò mò ngắm nghía, khiến gã có cảm giác cao nhân nhìn xuống.
- Hoàng Phi Ưng tiên sinh...
Đột nhiên Tiêu Dương mở miệng.
- Dường như địa vị của anh ở tập đoàn Hắc Sơn cũng không thấp nhỉ. Dẫn chúng tôi đi nhiều nơi như vậy mà không ai ngăn cản. Đây là tập đoàn lớn, hẳn không thể cho phép người khác tùy ý thăm quan chứ?
- Đâu có.
Khuôn mặt Hoàng Phi Ưng lộ vài phần tự đắc.
- Tôi là tiến sĩ đặc biệt tại tập đoàn Hắc Sơn, chuyên môn phụ trách nghiên cứu sinh vật học của bọn họ. Nghe nói tập đoàn Hắc Sơn này cực kỳ coi trọng phát triển tương lai, cho nên tổng giám đốc Trịnh cũng cho tôi không ít đặc quyền trong tập đoàn Hắc Sơn.
Theo lý thuyết thì những việc này là tuyệt mật, chẳng qua trước mặt người phụ nữ mình yêu, trí thông minh của Hoàng Phi Ưng đã hạ rất thấp rồi. Có thể khiến mình vẻ vang thì đương nhiên có gì phải nói nấy.
- Đáng tiếc đêm nay tổng giám đốc Trịnh của chúng tôi không ở đây. Hình như tập đoàn vừa hoàn thành một vụ đầu tư rất lớn, đêm nay có liên hoan. Không ít lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đều tham dự.
Đi một vòng lớn, đột nhiên Tiêu Dương vỗ nhẹ vào bả vai Hoàng Phi Ưng.
- Đúng rồi, vừa rồi anh mới nói, tập đoàn Hắc Sơn của các anh còn có phòng thí nghiệm chuyên phát triển nghiên cứu mới đúng không? Sao tôi không thấy vậy?
- À.
Hoàng Phi Ưng gật đầu, nói với Tô Tiểu San.
- Toàn bộ phòng nghiên cứu của bọn anh đều đặt dưới lòng đất. Chẳng qua nơi đó bẩn thỉu lắm, chẳng có gì hay ho để xem đâu.
Ba người lại đi trở xuống lầu ba...
- Đó là cái gì thế?
Tầm mắt Tiêu Dương nhìn tới, đột nhiên đồng tử hơi co lại. Giờ phút này có một vài bóng người áo trắng đang bê một cái bao màu xám tiến vào thang máy...
Hoàng Phi Ưng nhìn tới, thấy thang máy đang đi xuống tầng dưới, cười cười bình tĩnh:
- Chắc là một tài liệu gì đó cần cho nghiên cứu, vừa mới mang tới thôi.
Ánh mắt Tiêu Dương hơi nhíu lại.
Hắn đảo mắt nhìn qua đại sảnh trống trải, cuối cùng rơi vào một nơi, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Thư viện?
- Tầng một ngoài thư viện ra còn có khu trò chơi và khu tập gum, đều cung cấp cho nhân viên tập đoàn Hắc Sơn, để lúc rảnh bọn họ sử dụng.
- Xem ra đãi ngộ của tập đoàn Hắc Sơn thật đúng là không tồi.
Tiêu Dương cảm thán một tiếng.
- Chúng ta có thể đi qua xem một chút không?
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Tiểu San ngẩn ra. Cô thật sự không nghĩ ra lúc này thư viện có gì hay mà xem...
Chẳng qua thấy Tiêu Dương đã cất bước đi tới, Tô Tiểu San chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo mà thôi.
Sau khi tiến vào thư viện, Tô Tiểu San tiện tay cầm một cuốn sách.
- Hai người từ từ xem, tôi xem thử bên kia có sách gì hay không.
Tiêu Dương nháy mắt với Hoàng Phi Ưng.
Hoàng Phi Ưng nhất thời mừng rỡ!
Đây rõ ràng là tạo cơ hội cho mình và San San ở cùng rồi!
Lúc này Hoàng Phi Ưng tự dưng có thiện cảm với Tiêu Dương vô cùng, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn mà vừa rồi mình không quay mặt đi thẳng. Chắc là hắn thăm quan tập đoàn Hắc Sơn một vòng, cảm thấy vô cùng tự ti, sau đó... Sau đó...
Hoàng Phi Ưng hưng phấn, vội vàng gật đầu không ngừng, xua tay, mở miệng:
- Anh cứ từ từ xem, từ từ xem...
Tiêu Dương xoay người rời đi.
- Ôi...
Tô Tiểu San đang chuẩn bị đi theo.
- San San, em xem cuốn sách này thế nào?
Làm sao Hoàng Phi Ưng có thể bỏ qua một cơ hội như thế được, lập tức cầm một cuốn sách lên chặn trước người Tô Tiểu San.
Trong tích tắc ngắn ngủi này, bóng dáng Tiêu Dương đã biến mất phía sau giá sách.
Thư viện to như vậy, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng lắm.
Chẳng qua lúc này cho dù có lật tung cả thư viện lên cũng không có khả năng tìm được Tiêu Dương.
Bởi hắn sau khi rời khỏi tầm mắt hai người, bóng người lập tức lộn ra cửa thư viện, tiến thẳng tới thang máy, lắc mình đi vào.
- Tầng hầm số 3...
Tiêu Dương đưa tay bấm nút.
- Tôi muốn xem thử rốt cục là hạng mục nghiên cứu gì mà lại dùng cơ thể người để làm thí nghiệm?
Vừa rồi mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Tiêu Dương nắm chắc tám phần là bên trong cái bao kia là một người!
Cửa thang máy mở ra, bóng dáng Tiêu Dương liền vô cùng cẩn thận lẻn ra ngoài.
Phía trước tối đen, hàng lang dài, yên tĩnh không một tiếng động.
Bước chân Tiêu Dương nhẹ nhàng, lặng lẽ đi dọc theo hành lang, đột nhiên xoay người, đồng tử hơi co lại:
- Có người đi xuống?
Bóng dáng hắn liền phóng vọt lên trên, áp sát vách tường, từ trên cao nhìn xuống. Giờ phút này cửa thang máy lại mở ra, lại có mấy người vác bao tải đi xuống...
- Chẳng lẽ giống như tài liệu của Đạm Đài Diệc Dao... Tập đoàn Hắc Sơn bí mật tiến hành buôn bán phi pháp?
Trong lòng Tiêu Dương thầm nghĩ. Sau khi mấy bóng người kia đi qua, Tiêu Dương cũng âm thầm theo sát.
Xuyên qua hành lang, phía trước là một cánh cửa kim loại rất lớn.
Kiểm tra vân tay! Bấm mật mã!
Cửa kim loại rất lớn kia từ từ mở ra...
- Đi thôi!
Mấy người vội vã lắc mình tiến vào.
Vù!
Tiêu Dương quả thật là kẻ tài cao gan lớn, chưa biết tình hình bên trong thế nào, trong lúc cửa kim loại sắp đóng, thân thể liền vọt vào trong rất nhanh. Trong tích tắc cuối cùng, hắn đã tiến vào phía bên trong cánh cửa.
Ầm!
Cửa kim loại đã đóng chặt.
Ánh đèn chói mắt...
Bóng dáng Tiêu Dương không dừng lại chút nào, trong nháy mắt lắc mình vào lập tức liền nhoáng lên về phía một chướng ngại vật bên cạnh. Hơn dừng lại một chút, lúc này hắn mới âm thầm thò đầu ra, nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm trống trải phía trước...
Trong tích tắc này, hắn kinh hãi ngẩn ra!
- Đây là...
Trong óc Tiêu Dương lóe lên sự khiếp sợ, đồng thời bao nhiêu tư liệu liên quan hiện lên, đồng tử co rụt lại, chấn động hít sâu một hơi khí lạnh!