Nghe Hoàng Phi Ưng nói câu này hầu như giống câu Tiêu Dương vừa nói như đúc, Tô Tiểu San suýt sụp đổ.
Thăm quan học tập?
Đánh chết Tô Tiểu San cũng không tin.
Đương nhiên cô cũng không biết rốt cục Tiêu Dương đang có ý đồ gì.
Hẹn địa điểm gặp mặt với Hoàng Phi Ưng xong, Tô Tiểu San lập tức quẳng điện thoại, ánh mắt rơi vào Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, anh thành thật nói đi, rốt cục muốn tới tập đoàn Hắc Sơn làm gì?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San một lúc, sau đó nghiêm nghị nói:
- Cô Tô, cô có biết không? Nghi ngờ trái tim hiếu học của một người là chuyện khiến người ta đau lòng lắm đấy.
- ....
Tô Tiểu San có xúc động muốn bổ cái đầu hiếu học của Tiêu Dương ra xem thử một lần.
- Quảng trường Chánh Giai, Hoàng Phi Ưng đợi chúng ta ở đó.
Xe chạy, cả đường đi trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu San thật sự không nhịn nổi nữa mà phải lên tiếng:
- Tiêu Dương, anh... Chẳng lẽ muốn tới đó phá hoại gì sao?
Tiêu Dương nhìn đường phía trước không chớp mắt:
- Tôi luôn luôn chủ trương hòa bình.
- Anh luôn luôn muốn lừa tôi thì có!
Tô Tiểu San hung hăng nói một câu, lại khó chịu mở miệng:
- Còn lâu tôi mới tin anh có ý định học tập gì mà tới thăm tập đoàn Hắc Sơn. Anh tưởng tôi không biết chắc? Anh có mâu thuẫn với Hắc Sơn hội!
- Oan gia nên giải không nên kết.
Tiêu Dương nói rất thản nhiên, giống như thật sự không để ý tới vậy.
- ....
Tô Tiểu San hoàn toàn không biết nói gì nữa, trực tiếp quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.
Vù!
Rất nhanh đã tới cạnh quảng trường, Tô Tiểu San thoáng thấy bóng dáng cao gầy thư sinh của Hoàng Phi Ưng ở xa xa, đang đứng bên cạnh một chiếc BMW, mặc vest, nhất thời hấp dẫn không ít tầm mắt hâm mộ. Đồng thời trong tay gã còn cầm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Tô Tiểu San hơi nhíu mày, không xuống xe, chỉ cầm điện thoại gọi Hoàng Phi Ưng.
- San San, em tới rồi à?
Giọng Hoàng Phi Ưng có vẻ nôn nóng không chờ nổi.
Tô Tiểu San nghiêng mắt nhìn vẻ mặt đang cố nén cười của Tiêu Dương vài lần, khóe miệng co giật:
- Tới rồi, tôi đang ở trên chiếc Chery màu đỏ... Anh thấy chưa, đúng rồi đấy!
Tô Tiểu San dập máy.
- Có gì buồn cười hả!
Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái.
- Nói thật, Hoàng Phi Ưng thật sự đối với cô rất không tồi.
Tiêu Dương nghiêm trang nói.
- Cút!
Tô Tiểu San không nhịn được, sắp sửa nổi khùng lên.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Nhìn đi, cầm cả hoa tới rồi kìa...
Tô Tiểu San vừa định nổi nóng lại liếc thấy Hoàng Phi Ưng đang đi tới, đột nhiên khóe miệng nhếch lên.
- Tôi thấy chắc gã định tặng hoa cho anh đấy.
Xe đỗ ở bên trái quảng trường, mà hướng Hoàng Phi Ưng đi tới bất ngờ lại là vị trí tài xế của Tiêu Dương.
Theo Hoàng Phi Ưng thấy, mặc dù chiếc xe này không phải chiếc bình thường Tô Tiểu San vẫn lái nhưng loại xe này hầu như đều do nữ lái, hơn nữa phương hướng rất phù hợp. Hoàng Phi Ưng trực tiếp cúi đầu nháy mắt ở cửa sổ xe, đưa bó hoa hồng tươi đẹp kia tới, mặt mỉm cười:
- Tặng em.
- Ấy... Cám ơn.
Tiêu Dương nhận không hề khách sáo.
Giờ khắc này Hoàng Phi Ưng mới như phản ứng kịp, nhất thời ánh mắt trợn trừng lên, nhìn về phía Tiêu Dương:
- Ai...
- San San, bó hoa đẹp thế này, chỉ có em mới xứng thôi.
Giọng Tiêu Dương đầy vẻ tươi cười vang lên trong xe.
Hoàng Phi Ưng muốn khóc.
Lại thế nữa!
Thằng nhãi này cũng quá vô sỉ rồi!
Lần trước cũng vậy, không ngờ lần này lại cầm hoa mình mà thoải mái tặng người khác...
Giọng Tô Tiểu San ngọt ngào, hạnh phúc vang lên:
- Cám ơn... Đây là lần thứ hai anh tặng em hoa hồng rồi.
- ....
Hoàng Phi Ưng đứng ngoài xe, yên lặng rơi lệ.
Mặc dù trong nháy mắt ngắn ngủi có xúc động muốn quay đầu bỏ đi, chẳng qua cuối cùng lý trí của gã cũng chiến thắng.
- Đừng vội, đừng hoảng. Chỉ cần San San còn trong tầm mắt mình thì mình còn có cơ hội.
Hoàng Phi Ưng âm thầm tự nhủ, cổ vũ bản thân, mặt nặn ra một nụ cười:
- San San, thế... Chúng ta xuất phát đi.
- Ừ, dẫn đường đi.
Mặt Tô Tiểu San tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong tay ôm hoa hồng, nghiễm nhiên lộ vẻ của một người phụ nữ được yêu thương.
Hoàng Phi Ưng gạt nước mắt lái xe.
- Thế này đã bỏ cuộc chưa.
Khi Hoàng Phi Ưng rời đi, Tô Tiểu San lập tức ném bó hoa hồng sang một bên.
- Có một loại tình yêu gọi là càng ngăn càng lao tới.
Không ngờ Tiêu Dương lại nói như một chuyên gia, lập tức đạp chân ga. Xe từ từ đi theo sát chiếc BMW của Hoàng Phi Ưng, tiến thẳng tới tập đoàn Hắc Sơn.
Khu vực của tập đoàn Hắc Sơn là vị trí hoàng kim nhất của thành phố Minh Châu, có xây vài tòa cao ốc, giống như sao vây quanh trăng, quây tụ quanh tòa nhà trung ương chính yếu nhất, đầy vẻ cao quý xa hoa. Cho dù đứng từ xa ngắm nhìn cũng có thể cảm nhận rõ ràng được điều này.
Đi theo xe của Hoàng Phi Ưng từ từ vào bãi đỗ xe của tòa nhà, dưới sự mở đường của Hoàng Phi Ưng, bọn họ vào trong tòa nhà Hắc Sơn gần như không gặp chút trở ngại.
- Tập đoàn Hắc Sơn của chúng tôi có rất nhiều ngành sản xuất chính, hơn nữa ở Minh Châu, thậm chí Viêm Hoàng cũng đều có vị trí cao.