Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 238: Tham quan học tập! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiêu Dương, bản thân anh bất tài thì thôi, không ngờ còn thuê tội phạm giết người...

Ánh mắt Trương Hồng hơi nheo lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ:

- Lần này... Tôi muốn xem anh dựa vào đâu để còn ngồi ở vị trí giám đốc này!

Trong phòng làm việc của giám đốc.

Ánh mắt hai anh em Lý Bái Thiên lo lắng nhìn Tiêu Dương, trong lòng cũng hơi không yên.

Chuyện này là một khúc mắc trong lòng hai người bọn họ, hôm nay đã nói thẳng thắn với Tiêu Dương, bọn họ chờ đợi chỉ một kết quả mà thôi. Dù Tiêu Dương muốn đuổi bọn họ đi thì hai người cũng không oán hận nửa câu. Dù sao không có mấy người có gan chứa chấp một tội phạm bị truy nã.

Trong phòng yên tĩnh.

Chỉ chốc lát, Tiêu Dương chậm chạp đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hai anh em này. Trái tim của hai người cũng tăng tốc, ánh mắt hơi không dám nhìn thẳng vào hắn...

- Các anh... Giết người...

Giọng Tiêu Dương chậm rãi vang lên, đột nhiên cười ha hả:

- Giết hay lắm! Giết rất hay!

Hầu như hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc ngây ra nhìn hắn.

Tiêu Dương cười đi tới, vỗ vai hai người.

- Nếu như lấy năng lực của hai vị, gặp phải loại cặn bã như thế mà không có bất cứ hành động gì, như vậy tôi sẽ không nói hai lời, lập tức đuổi hai người đi! Bởi vì anh em của tôi không phải như thế.

Thân thể hai người Lý Bái Thiên đồng thời chấn động.

- Sống trên đời chỉ cầu không thẹn với lương tâm!

Giọng nói của Tiêu Dương vang lên sang sảng.

Chỉ cầu không thẹn với lương tâm!

Tròng mắt hai người đồng thời sáng lên, chỉ trong chốc lát liền đều gật đầu!

- Anh, em đã nói rồi, việc này nên nói thẳng với anh Tiêu!

Chu Mạt bỏ được khối đá tảng trong lòng, cười hắc hắc, bắt đầu vuốt mông ngựa.

Lý Bái Thiên khinh thường tới cực đổ, bĩu môi:

- Cậu nói bao giờ?

- Lúc đầu nếu không phải em đề nghị làm sơn tặc tại núi Thiên Mã thì chúng ta có thể có ngày hôm nay sao?

Chu Mạt lập tức tranh công.

- Phì! Cướp bằng dao giả. Đã cướp lại còn không định soát người. Kết quả là mỗi người đều biết trên núi Thiên Mã có cướp dùng dao giả, vô cùng đáng yêu. Có một lần chúng ta cướp, người ta lại còn thân thiết phối hợp theo...

- Người ta cũng đưa tiền còn gì...

- ...

Tiêu Dương yên lặng chào thua, lại bị hai anh em nhà này đánh bại rồi.

Đợi tới khi Tiêu Dương đi dạo một vòng trong quán cà phê trở về, rốt cục hai anh em nhà này mới tạm thời ngừng chiến, thở hồng hộc trừng mắt nhìn đối phương.

- Hai người hết ầm ĩ rồi thì dành chút sức lực chuẩn bị cho ngày mai đi.

- Ngày mai có chuyện gì?

Mắt Chu Mạt sáng lên, lập tức vỗ ngực bồm bộp:

- Anh Tiêu có chuyện gì cứ sai bảo.

- Tám rưỡi sáng mai, hai người chuẩn bị xuất hiện tại cửa trường Phục Đại. Lúc đó tôi sẽ nói cho hai người.

Tiêu Dương bỏ lại một câu:

- Tôi ra ngoài một chuyến đã.

- Tám rưỡi sáng?

- Cửa trường Phục Đại?

Hai người anh em nhìn nhau, đồng thời không hẹn mà mở miệng, ánh mắt cũng sáng lên:

- Chẳng lẽ là tán gái?

....

...

Tiêu Dương còn không ngờ là hai anh em cực phẩm này lại hiểu sai hoàn toàn ý của hắn rồi!

Lái xe rời đi, gọi điện thoại cho Tô Tiểu San, rất nhanh chiếc Chery đỏ đã xuất hiện trước khu nhà của Tô Tiểu San.

Hôm nay Tô Tiểu San vẫn lộ vẻ hấp dẫn như trước, mặc trang phục khiến bụng dưới người ta nóng lên. Váy ngắn, tất chân màu đen, chẳng có chút “chính khí” của giáo viên như ngày thường. Theo Tô Tiểu San nói thì bình thường tại trường học phải chú ý giữ hình tượng một chút, ở bên ngoài có thể tùy ý rồi. Càng huống chi đây là trang phục gợi cảm chứ không lộ liễu!

- Tiêu Dương! Anh có nói thật không đấy?

Tô Tiểu San vừa lên xe, lập tức có vẻ kinh dị nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt còn hơi quái lạ.

- Đương nhiên là thật.

Tiêu Dương gật đầu, cười nhỏ:

- Nguyện đáng cuộc chịu thua! Vị tiên sinh Phi Ưng kia chẳng lẽ lại nhỏ nhặt tới thế sao.

- Nhưng mà...

Tô Tiểu San không nói, liếc nhìn Tiêu Dương:

- Anh không có việc gì, đi thăm tập đoàn của người khác làm gì chứ?

Đêm đó hai người “đấm tâm”, Tiêu Dương từng đưa một điều kiện đi kèm, nếu hắn thắng thì yêu cầu Hoàng Phi Ưng phải dẫn hắn đi thăm tập đoàn Hắc Sơn. Lúc ấy Tô Tiểu San còn không để ý, không ngờ tới tối nay, Tiêu Dương lại gọi điện, hơn nữa còn nhắc tới yêu cầu này.

Tiêu Dương cười cười ngại ngùng.

- Tập đoàn Hắc Sơn là một tập đoàn khổng lồ, xếp hàng đầu Minh Châu. Đi thăm quan học tập một hồi có lẽ cũng sẽ có không ít thu hoạch đấy.

Vờ vịt!

Cứ vờ vịt tiếp đi!

Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái. Cái lý do này của hắn đi lừa trẻ con ba tuổi cũng không lừa nổi!

- Anh đừng đánh giá thấp trí tuệ của bản cô nương.

Tô Tiểu San hừ một tiếng, vô cùng không tình nguyện cầm điện thoại di động bấm số, thật vất vả mới tạm thời bỏ qua chuyện khó giải quyết này. Hiện tại lại còn bắt mình tự liên lạc với gã...

- San San!

Trong điện thoại vang lên một tiếng gọi vừa ngạc nhiên vừa kích động:

- San San, em tìm anh à?

Có thể tưởng tượng được lúc này Hoàng Phi Ưng cảm thấy được quan tâm mà sợ hãi tới đâu.

- Chà...

Tô Tiểu San liếc Tiêu Dương một cái, lập tức bực bội nói:

- Hoàng Phi Ưng, chắc anh còn nhớ rõ, anh thua trận thách đấu kia, từng hứa với Tiêu Dương một điều kiện đi kèm, dẫn anh ấy đi tới thăm quan nơi làm việc của anh chứ...

- Cái gì?

Giọng Hoàng Phi Ưng đột nhiên cao hơn vài phần.

Ánh mắt Tô Tiểu San ại nhìn Tiêu Dương lần nữa, ý rằng: Thấy chưa, anh đừng có lấy cớ nữa, ngay cả Hoàng Phi Ưng cũng chẳng tin...

- Ha ha... Được chứ, không thành vấn đề!

Giọng Hoàng Phi Ưng cười vang lên, mang theo chút cảm giác ưu việt.

- Đi thăm quan học tập, thăm quan học tập một phen, có lẽ có không ít thu hoạch đấy.

- ...

Trán Tô Tiểu San đầy gân xanh....

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️