Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 236: Tôi ném cô ta xuống đầm sen! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tôi hiểu rõ rồi.

Tiêu Dương nhận tờ giấy.

- Tạm thời chỉ có thế, nếu có chuyện khác tôi sẽ báo cho anh trước.

Cao Vạn Đằng dặn dò một tiếng rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Tiêu Dương liếc qua trang giấy xong, lập tức ném vào trong ngăn kéo để toàn đồ linh tinh rồi cất bước đi ra ngoài, tiến thẳng tới hồ sen, lướt qua cầu cong, đi tới đình hóng mát tại trung tâm.

Lần trước ở chỗ này, mình và Đạm Đài Diệc Dao đã bị bắn.

Mà nơi này, ngày mai là địa điểm Thủy Ngưng Quân quay chụp quảng cáo.

Ánh mắt Tiêu Dương quét xung quanh vài lần, trầm ngâm trong chốc lát, cầm điện thoại lên, nói vài câu, sau đó lại cẩn thận quan sát địa hình nơi này lần nữa.

Nếu mình đã hứa làm việc bảo vệ ở đây thì đương nhiên Tiêu Dương không hy vọng xảy ra bất cứ sơ sót gì.

- Là ngôi sao... Chưa chắc đã tốt hơn người bình thường.

Tiêu Dương lắc đầu:

- Ngay cả đi nơi nào cũng phải kinh động rất nhiều người tới bảo vệ.

Sau một lát, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

- Anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo thở hồng hộc vọt tới. Đi phía sau gã là Tiểu Vũ, còn có hai gã thanh niên nhìn có vẻ rất rắn rỏi.

- Anh Tiêu, anh vội vàng gọi chúng tôi tới có việc gì?

- Đương nhiên là có chuyện có lợi cho các người.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Nhìn nơi này chưa? Ngày mai các cậu ở nơi này, nhìn một nữ thần mà các cậu ngày nhớ đêm mong đấy.

- Đạm Đài Diệc Dao sao?

Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.

- Tạm thời cô ấy chỉ là nữ thần thuộc trường Phục Đại.

Tiêu Dương lại cười nói:

- Ngày mai các cậu sẽ gặp nữ thần xinh đẹp cấp thế giới rồi.

Toàn thân Lâm Tiểu Thảo run lên, giọng nói cũng run rẩy:

- Anh... Anh Tiêu, không phải anh đang nói tới ... Thủy...

Tiêu Dương gật đầu.

- Thủy Ngưng Quân!

Giọng nói cất lên khiếp sợ. Một ít phút sau, vẻ mặt cả đám người khó có thể nén nổi vẻ hưng phấn cực độ, ánh mắt nhìn Tiêu Dương cũng vô cùng nóng bỏng.

Tiêu Dương thuật lại ngắn gọn mọi chuyện một lần.

- Ngày mai bốn người các cậu phụ trách khu vực trung tâm nhất với tôi, cũng chú ý đừng để tôi mất thể diện.

- Rõ rồi!

Bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lâm Tiểu Thảo hận không thể ôm hôn Tiêu Dương vài cái:

- Anh Tiêu, anh là anh ruột của em rồi! Em yêu anh chết mất thôi.

Hiển nhiên Lâm Tiểu Thảo đã bởi cơ hội Tiêu Dương cho gã này mà hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.

- Thôi! Tôi không thừa nhận nổi tình yêu của cậu đâu.

Tiêu Dương lập tức xua tay, bĩu môi, trầm giọng nói:

- Các cậu nhớ phải giữ bí mật này! Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, tám giờ sáng ngày mai đến cửa phòng bảo vệ toàn nhà anh tập hợp, rõ chưa?

- Rõ rồi!

Giọng nói đầy kích động vang lên.

- Anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo không nhịn được hỏi, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

- Vậy... Đến lúc đó tôi có thể chụp ảnh chung với Thủy Ngưng Quân không?

- Cũng còn phải xem sức hút của cậu.

Tiêu Dương lại cười nói.

- Như vậy không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc rồi rời đi.

Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Dương cứng ngắc lại. Thằng ranh này lại không chút hoài nghi về sức hút của bản thân mới sợ chứ...

Dò xét tình huống nơi này một lát, thấy cũng đã muộn, Tiêu Dương đi về, thẳng tới phòng ngủ số 106. Dưới ánh mắt tràn ngập ác ý của Tiếu Tiêu, hắn đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài, đi tới phòng ăn của trường học.

Sớm đã nghe quen việc dễ làm, sau khi cùng ăn hai phần cơm, hai người ngồi đối diện nhau.

- Đại tiểu thư!

Đột nhiên Tiêu Dương mở miệng:

- Cô có thích Thủy Ngưng Quân không?

- Thủy Ngưng Quân?

Quân Thiết Anh ngẩn ra, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, không rõ vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới vấn đề này.

Quân Thiết Anh chỉ sợ là người đầu tiên Tiêu Dương nhắc tới Thủy Ngưng Quân mà vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như vậy.

- Không thích sao?

Tiêu Dương thử dò hỏi.

- Chưa nói tới thích hay không.

Quân Thiết Anh bình thản lắc đầu:

- Thủy Ngưng Quân là ngôi sao mới trong ngành ca nhạc và điện ảnh, vừa xuất hiện liền dựa vào bề ngoài xuất sức và khả năng diễn suất cùng giọng hát trời phú mà thu được vô số fan hâm mộ, tầm ảnh hưởng chẳng khác gì các siêu sao! Chẳng qua tôi cũng không hâm mộ ngôi sao, cho nên cũng không thích hay không thích gì lắm.

- Nếu có cơ hội cho cô gặp vị Thủy Ngưng Quân này, cô có muốn không?

Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, một lúc sau mới hỏi nhỏ:

- Thủy Ngưng Quân sắp tới trường Phục Đại à?

- Đại tiểu thư thật sự quá thông minh.

Đại tiểu thư ngầm nịnh hót, lập tức lại cười thản nhiên, gật đầu:

- Ngày mai. Tổ bảo vệ chúng tôi phụ trách các công việc liên quan. Nếu như Đại tiểu thư muốn gặp Thủy Ngưng Quân một chút thì thật ra tôi có cách để cô được gặp.

Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương:

- Anh muốn tôi tuyên truyền Túy Vũ Địa Phủ qua Thủy Ngưng Quân sao?

Đương nhiên Quân Thiết Anh hiểu rõ, Tiêu Dương tuyệt đối không phải người nhàm chán thích theo đuổi minh tinh, lại càng không vô duyên vô cớ để mình gặp Thủy Ngưng Quân.

- Đó là một cơ hội không tồi.

Tiêu Dương gật đầu, đồng thời âm thầm xấu hổ. Một chút ý đồ đó của mình quả thật không lừa nổi Đại tiểu thư.

Quân Thiết Anh trầm ngâm một chút, lại lắc đầu khẽ, tiếng nói thản nhiên:

- Tiêu Dương, anh vẫn hơi coi thường sự cao ngạo trong lòng một số ngôi sao rồi. Nghe nói Thủy Ngưng Quân này là một nữ tài tử, đồng thời tính tình cũng cực kỳ cao ngạo.

Quân Thiết Anh dừng lại, tiện đà hỏi:

- Chưa chắc cô ấy đã đồng ý gặp một người không có danh tiếng gì như tôi đâu.

- Không gặp sao?

Tiêu Dương nhíu mày.

Quân Thiết Anh gật đầu:

- Địa vị của tôi với cô ấy còn kém nhiều lắm...

Bịch!

Tiêu Dương đột nhiên vỗ mặt bàn, giống như đã hạ quyết tâm, đồng thời hung hăng nói.

- Cô ta có gan không gặp sao?

Khí thế của Tiêu Dương rất hung ác:

- Nếu cô ta có gan không gặp cô... Tôi sẽ ném cô ta xuống hồ sen!

Trong mắt Tiêu thư đồng, Đại tiểu thư cao hơn tất cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️