Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 235: Tôi ném cô ta xuống đầm sen! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng đế không vội, thái giám vội gì!

Cuối cùng Bạch Khanh Thành cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu này.

- Tiêu Dương! Thật sự cậu phải suy nghĩ kỹ một chút xem nên ứng phó thế nào.

Bạch Khanh Thành cau mày.

- Nếu như bọn họ cố tình giám sát một ai thì không người nào tránh nổi đâu.

- Giám sát hay theo dõi, chẳng qua... Có thể tránh được hay không còn khó nói lắm.

Đột nhiên Tiêu Dương nhấn mạnh chân ga.

Vù!

Chiếc xe màu đỏ đột nhiên tăng tốc.

Đồng thời Tiêu Dương liếc mắt nhìn theo một chiếc xe taxi trông vô cùng bình thường ở phía sau, khóe miệng nhếch lên.

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành kinh ngạc, tim đập thịch một cái, lập tức hiểu rõ ý của Tiêu Dương. Thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, cô nhíu mày, trầm tư rồi đôi mắt đột nhiên lóe sáng:

- Biển số xe taxi phía sau kia giống hệt chiếc xe đi ra khỏi bệnh viện cùng với chúng ta!

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành có vẻ tán thưởng. Thảo nào Đại tiểu thư cũng khen cô là có ánh mắt hơn người.

- Chúng ta bị theo dõi rồi, chẳng qua không biết có phải những người kia hay không thôi.

Vẻ mặt đang bình tĩnh, tăng tốc xe lên.

Xe phía sau cũng đồng thời nhân ga, khiến tốc độ xe tăng lên nhiều lần.

Vù!

Chạy một mạch một đường.

- Dường như chúng ta bị phát hiện rồi.

Trên chiếc taxi phía sau có hai gã đàn ông mặc comple, đeo kính đen, trong đó có một người lên tiếng.

- Đuổi theo đi.

Người còn lại lập tức trầm giọng đáp, đồng thời đột ngột bấm đồng hồ đeo tay.

- Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã bị lộ, xin chỉ thị.

Yên lặng một lúc, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.

- Hủy bỏ hành động theo dõi, rút lui!

Chiếc Chery màu đỏ chạy trên quốc lộ nhanh như gió lốc, chỉ chốc lát lại từ từ giảm tốc độ.

- Bọn họ không theo sau nữa.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói.

- Vô cùng có khả năng là những người thuộc đội kia.

Bạch Khanh Thành nhíu mày.

- Tiêu Dương, nhất định bọn họ đã điều tra tới nơi rồi. Vấn đề thân phận của cậu.... Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vậy.

Cô nhìn thằng nhãi này một chút. Nếu như để hắn đi làm, sợ rằng hắn lại coi thường.

- Để tôi xuống xe ở ngã tư tới đi.

Bạch Khanh Thành nói luôn.

- Đúng rồi.

Dường như nhớ ra điều gì, Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương, đột ngột hỏi:

- Cuối tuần sau là quốc khánh rồi, Thiết Anh có thể về nhà một chuyến. Lúc đó cậu đi cùng chứ?

- Tôi bận rồi.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Nhưng tôi sẽ đón cô ấy về trường.

Bạch Khanh Thành muốn nói lại thôi, một lúc lâu lời nói tới miệng mà vẫn không nói nổi. Sau khi Tiêu Dương dừng xe, Bạch Khanh Thành vẫn dặn dò mãi, để Tiêu Dương phải cẩn thận rồi mới vội vã rời đi.

- Vụ án giết người sao?

Tiêu Dương trầm tư.

Từ khi rời khỏi nhà họ Tôn, nửa đường gặp phải kẻ bắn tỉa thần bí, muốn giết người của mình, cuối cùng bị mình giết. Cùng đêm đó, Lăng Ngư Nhạn say rượu trở về trường, nửa đường lọt vào ám sát của Bích Lân đường. Tiêu Dương xông thẳng tới nhà, lại giết hai mạng. Trên núi Thiên Mã, giết mười mấy người!

- Là vụ án mạng nào dẫn tới phiền toái đây?

Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại.

Bạch Khanh Thành tới tận nơi thông báo cho mình, có thể nói là chuyện đã nghiêm trọng tới mức căn bản cô không thể nhúng tay can thiệp rồi.

- Thôi, binh đến tướng ngăn, nước lên đất cản vậy.

Tiêu Dương lái thẳng xe về trường, vừa trở lại trường liền lập tức có thông báo từ bảo vệ cửa, toàn bộ bảo vệ không phải trực đều tập trung tới sân huấn luyện...đá cầu!

Chân trước vừa bước tới sân huấn luyện, thấy một đám đàn ông vóc người khôi ngô đang lắc lắc cái bụng to của mình, dùng kỹ thuật vô cùng vụng về đá cầu, Tiêu Dương sởn da gà một hồi, vội vàng mượn cớ đi vệ sinh, lập tức rời xa chỗ “thị phi” này.

Rầm!

Đóng sầm cửa phòng bảo vệ lại, khóe miệng Tiêu Dương còn vẫn giật giật.

Lấy thực lực của đơn vị bảo vệ cửa này, đi thi đấu tuyệt đối sẽ bị đàn áp.

- Đội trưởng “Đau Trứng” chắc là muốn lấy công báo tư thù rồi.

Tiêu Dương thầm bĩu môi, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi co quắp lại một chút.

- Ngày không nên nhắc tới người, đêm chớ nói tới quỷ.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi.

Tiêu Dương mở cửa, mặt đầy vẻ tươi cười giống như cây đón gió xuân, giọng nói thân thiết chan hòa:

- Xin chào đội trưởng Cao Vạn Đằng!

Mỗi lần nghe cách xưng hô này, khóe miệng Cao Vạn Đằng đều không tự chủ được phải giật giật.

Thằng ranh này rõ ràng cố ý.

Cao Vạn Đằng trừng mắt nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói:

- Tiêu Dương, tôi tới tìm anh có một việc quan trọng.

- Thủy Ngưng Quân sắp tới rồi à?

Tiêu Dương mở to hai mắt.

Hai mắt Cao Vạn Đằng cũng mở lớn hơn:

- Sao anh biết?

Tiêu Dương cảm thấy đúng là hơi “đau trứng”, bĩu môi ra vẻ không vui:

- Đội trưởng Cao, ngoài việc này ra, tôi chẳng nghĩ ra có việc gì mà anh phải tìm tôi.

Cao Vạn Đằng cất bước vào trong phòng bảo vệ.

Đóng cửa! Đóng cửa sổ!

Vẻ mặt gã nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:

- Không sai, quả thật là Thủy Ngưng Quân sắp tới rồi, thời gian là... Ngày mai.

- Ngày mai?

Giọng Tiêu Dương cao hơn vài phần:

- Ngày mai mới là ngày thứ hai!

- Ngày thứ hai là ngày trường học đông người nhất.

Cao Vạn Đằng xua tay bất đắc dĩ:

- Chẳng qua đây là lịch trình người tôi đã sắp xếp trước, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt công việc của mình là được.

- Về phương diện bảo an.

Cao Vạn Đằng trầm giọng nói:

- Thủy Ngưng Quân sẽ có không ít vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo, phụ trách an toàn của cô. Đội bảo vệ cửa chúng ta chủ yếu cần làm là giữ bí mật, chặn chốt các cửa ra vào chính, hơn nữa phải đề cao cảnh giác, không cho bất cứ người lạ mặt nào trà trộn vào trường. Nghe nói...

Cao Vạn Đằng nhìn thoáng xung quanh, lại hạ thấp giọng:

- Trước kia Thủy Ngưng Quân biểu diễn tại thủ đô đã từng gặp phải một vụ ám sát đột ngột, cho nên lần này chúng ta tuyệt đối phải vô cùng cẩn thận. Nếu như Thủy Ngưng Quân xảy ra chút chuyện gì trong trường chúng ta thì sợ rằng trường Phục Đại chúng ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đấy.

Nghe vậy, Tiêu Dương gật đầu.

- Đây là lịch trình thời gian cụ thể Thủy Ngưng Quân trong ngày mai, anh nhớ kỹ đi.

Cao Vạn Đằng lộ ra một tờ giấy in chữ màu đen cho Tiêu Dương:

- Còn nữa, tìm mấy người bảo vệ đáng tin, ngày mai phụ trách công tác bảo vệ trung tâm, còn lại sẽ phụ trách bên ngoài, cố gắng không để lộ chút tin tức nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️