- Không cần nói lời khách sáo nhé.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói, sau đó mặt lập tức nở nụ cười:
- Theo tôi thấy, có nhiều tiền tài nữa cũng không bằng tình yêu giữa nhân gian.
- Đúng rồi, tôi có mua cơm trưa cho hai người đây.
Tiêu Dương tiện đàn ói:
- Cô Lăng, tôi có chút việc phải đi trước. Nếu có người tới gây chuyện thì cô nhớ gọi điện báo tôi.
Tiêu Dương dặn dò vài câu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi tới trước thang máy, Tiêu Dương lấy điện thoại di động ra.
Có một cuộc gọi nhỡ.
Người gọi là Bạch Khanh Thành!
Trước khi Tiêu Dương đang “trả nợ”, hiển nhiên Tiêu Dương cũng không tiện gọi điện thoại.
Hắn bấm gọi lại luôn...
- Chị hai...
- Tiêu Dương! Cuối cùng cậu cũng gọi điện lại rồi.
Đầu kia điện thoại, giọng điệu Bạch Khanh Thành hơi gấp rút.
- Có việc gì gấp?
- Là việc của cậu đấy!
Giọng Bạch Khanh Thành hơi hòa hoãn lại, trầm giọng nói:
- Tiêu Dương, hiện giờ cậu đang ở đâu?
Tiêu Dương nói vị trí của mình.
- Tôi đang ở ngay gần đó. Cậu ở đó chờ tôi.
Bạch Khanh Thành lập tức cúp điện thoại.
- Việc của tôi?
Trái tim yếu đuối của Tiêu Dương đập thình thịch vài cái:
- Chẳng lẽ... Chị hai muốn tìm tôi tính sổ sao?
Đêm đó mình bị nhà họ Tông mang đi, “không cẩn thận” nói ra một câu kia, suýt nữa khiến Bạch Khanh Thành nổi khùng.
Mang theo tâm trạng hồi hộp không yên, Tiêu Dương đứng ở lề đường gần cổng bệnh viện.
Khoảng một lúc sau.
Một chiếc taxi xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương. Cửa xe mở ra, một bóng người khiến Tiêu Dương hoàn toàn bất ngờ xuất hiện.
Con ngươi Tiêu Dương trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bóng người trước mắt, nửa ngày sau mới thử dò xét một tiếng:
- Chị hai?
Tiêu Dương chưa bao giờ gặp hình ảnh Bạch Khanh Thành như thế này.
Không mặc bộ đồng phục cảnh sát giống như dù ở nhà cũng chẳng thay ra bao giờ, mà là quần bò bó sát người, lộ cặp mông cong vút khiến người khác thèm thuồng, phối hợp với một chiếc áo trắng. Không có khí chất bức người như mọi khi nhưng lại để lộ vẻ trẻ trung vô cùng.
- Cậu không lái xe tới sao?
Bạch Khanh Thành kéo kính xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Tiêu Dương thừ người ra nửa ngày. Trong nháy mắt này, Bạch Khanh Thành lộ vẻ xinh đẹp khiến hắn cũng phải ngây ngẩn ba phần.
Hoàn hồn xong, hắn vội vàng gật đầu không ngừng:
- Có.
Sau đó vội xoay người đi lái xe ra. Sau khi Bạch Khanh Thành lên xe liền nói thẳng luôn:
- Cứ lái xe đi, chúng ta nói chuyện trên xe.
Tiêu Dương khởi động xe, chiếc Mercedes- Benz tiến về phía trước...
Xe chạy rất ổn định trên đường quốc lộ, chỉ chốc lát sau, giọng Bạch Khanh Thành vang lên.
- Tiêu Dương, đêm hôm cậu bị người nhà họ Tôn mang đi, có xảy ra chuyện gì khác hay không?
- Chuyện khác?
Tiêu Dương nghi hoặc một chút, khó hiểu nhìn thoáng qua Bạch Khanh Thành.
- Cậu gặp phiền toái rồi.
- Nhà họ Tôn sao?
- Không, còn phiền toái lớn hơn họ Tôn nhiều.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành nghiêm trọng, từ từ nói:
- Hôm nay có người đặc biệt tới lấy hết tư liệu của cậu từ cục cảnh sát, hơn nữa còn hỏi tôi tình hình gần đây của cậu....
Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại:
- Là ai?
- Tôi không tiện nói cho cậu biết, tóm lại là có lai lịch rất lớn!
Bạch Khanh Thành nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa còn là người của chính phủ. Dường như bọn họ đang điều tra một vụ án giết người! Mà cậu là đối tượng tình nghi của bọn họ!
Nghe vậy, đồng tử Tiêu Dương hơi co lại:
- Giết ai?
Trong thời gian này mình giết cũng không ít người, chẳng qua Tiêu Dương cũng không thẹn với lương tâm. Người mình giết chỉ có hai loại, một là người muốn giết hắn, hai là người hắn cho rằng đáng chết.
- Không rõ lắm. Bọn họ phụ trách xử lý vụ án, chưa bao giờ tiết lộ thông tin cho cảnh sát chúng tôi.
Bạch Khanh Thành lắc đầu:
- Chẳng qua có thể khẳng định là sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm được cậu. Đến lúc đó sợ rằng cậu gặp phiền toái rồi.
Tiêu Dương nhíu mày, hơi trầm ngâm một lúc rồi cười khẽ:
- Ngày thường không làm việc trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng chẳng sợ hãi.
- Cậu còn làm ít chuyện trái lương tâm đấy chắc?
Bạch Khanh Thành lườm Tiêu Dương một cái.
Vẻ mặt của đại gia Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề đổi sắc.
Con ngươi Bạch Khanh Thành lóe lên một tia giận dữ, hận không thể nện cho thằng ranh này một trận nên thận. Phiền toái sắp tới cửa rồi, không ngờ còn ra vẻ thong dong trấn định, quả thực là không biết sống chết!
- Tôi đã sửa sang tư liệu của cậu một lần rồi, phát hiện ra một vấn đề trí mạng.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, nói từng chữ một:
- Tiêu Dương, chứng minh thư của cậu đâu?
Trái tim Tiêu Dương đập thịch một cái, cười cười xấu hổ:
- Chị hai, không phải tôi đã nói rồi sao. Chứng minh thư không cẩn thận đánh mất rồi, còn chưa làm lại...
- Đừng giở trò trước mặt tôi.
Bạch Khanh Thành trầm giọng nói:
- Tôi đã tra xét từ lâu rồi. Cậu chưa bao giờ báo mất và làm lại chứng minh thư! Tôi thật sự hoài nghi cậu không phải là người Địa Cầu.
Bạch Khanh Thành tức giận nói.
Thật sự Tiêu Dương không biết trả lời vấn đề này thế nào cho phải.
- Vấn đề thân phận của cậu tôi có thể điều tra ra, người khác cũng sẽ tra được.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành nghiêm trọng nói:
- Coi như từ trước tới giờ cậu không có chứng minh thư, cậu cũng phải làm một cái. Nếu không, không có chứng minh thư thì càng phiền toái rồi.
Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Khanh Thành:
- Chị hai, cô thật tốt với tôi.
- ....
Bạch Khanh Thành cố nén xúc động muốn đập cho Tiêu Dương một trận!
Từ những lời này của hắn, Bạch Khanh Thành có thể hoàn toàn nhận ra, thằng nhãi này căn bản không coi chuyện này vào đâu cả! Uổng công mình phí lời với hắn!