Bịch!
Rắc...
Bẻ gẫy cánh tay phải! Dễ dàng giống như bẻ bánh đa!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp hành lang!
Ngay lúc này, khuôn mặt mọi người vây xem không che dấu được vẻ sợ hãi, ánh mắt khiếp sợ nhìn thẳng về phía trước...
Nắm tay nện xuống, tiếng chân đá xé gió vang lên!
- Thêm vết thương trên cánh tay này thì bao nhiêu tiền?
Tiêu Dương không quên ra tay có chừng mực. Chẳng may nhiều hơn mười triệu thì chẳng phải là mình thiệt thòi rồi sao.
Đã nói rõ là mười triệu, cũng không thể trả nhiều hơn được.
- Đại khái... Ba... Ba triệu!
Giọng bác sĩ Trần run rẩy. Lão đứng gần Tiêu Dương nhất, cảm thụ sâu sắc sức mạnh khiến kẻ khác sợ hãi này. Lão không thể tưởng tượng được sự đau đớn mà lúc này Trương Tiểu Tứ phải chịu!
Thân thể Trịnh Thu dựa vào vách tường, trông như một đống bùn nhão, yết hầu khàn khàn cầu xin tha thứ, giọng nói đã khó có thể phát ra nổi, chỉ còn lại từng đợt tiếng kêu đau đớn, hai mắt tràn ngập hoảng sợ và hối hận!
Đang yên đang lành, tự mình lại tự tới cho ngôi sao tai họa này hành hạ làm gì!
Mình no cơm rửng mỡ rồi à!
Nếu sớm biết kết quả thế này, Trương Tiểu Tứ tình nguyện chặt chân đi còn thoải mái hơn.
- Mới có ba triệu.
Còn không chờ mọi người kịp có bất cứ phản ứng gì, Tiêu Dương đã lại bước tới tiếp, đôi mắt sắc bén không có nửa điểm thương xót, chỉ có băng giá lạnh lùng, ra tay nhanh như gió!
Cạch! Cạch! Cạch!
Thế đánh như sét đánh không kịp bưng tai, tứ chi của Trương Tiểu Tứ đều bị phế rồi!
Tiếng kêu rên đau đớn lượn lờ bên tai mọi người.
Giờ phút này, ngay cả Lý Kim đứng một bên cũng không nén được, sắc mặt thay đổi vài lần. May mắn mà cấp trên ra lệnh kịp thời, nếu không chính mình khi biết Trương Tiểu Tứ bị người ta đánh đập tàn nhẫn như vậy trong bệnh viện, cho dù là có nguyên nhân gì cũng nhất định sẽ dẫn người tới hỗ trợ trước. Nếu mà như thế thì...
Toàn thân Lý Kim run lên, như vậy thì kết quả của mình và Trương Tiểu Tứ chắc cũng không khác nhau rồi.
Đồng thời rốt cục Lý Kim cũng hơi hiểu rõ, vì sao cấp trên của xã đoàn lại ra mệnh lệnh như vậy, tình nguyện hoàn toàn để Trương Tiểu Tứ biến mất cũng không muốn đắc tội với Tiêu Dương!
Nhân vật như thế này, ai dám đắc tội với hắn thì đúng là kẻ đó gặp ác mộng rồi!
- Chắc không sai nữa đâu.
Tiêu Dương xoay người hỏi bác sĩ Trần.
Lúc này đầu óc bác sĩ Trần hầu như đã trống rỗng, toàn thân run rẩy, vội vàng gật đầu không ngừng:
- Không sai rồi... Không sai rồi.
- Không sai rồi...
Tiêu Dương đánh giá Trịnh Thu đang nằm như một đống bùn trên mặt đất, cuộn mình rên rỉ, suy nghĩ một chút.
Đột nhiên...
Vù!
Một cước tàn nhẫn đá ra!
Tấn công vào giữa hông gã!
- Á!!!!!
Tiếng kêu cuối cùng này mới thật sự là tan nát cõi lòng, bi thảm nhất trên đời, khiến người ta phải rơi lệ...
Hành lang bệnh viện dường như đã trở thành địa ngục chốn nhân gian!
Huyết sắc Tu La đang chấp pháp, cảnh tượng tàn khốc đẫm máu.
- Mười triệu! Cuối cùng cũng trả đủ cho anh rồi!
Tiêu Dương phủi phủi bụi trên áo. Quả thật là trả lại đủ “cho anh” ta rồi!
- Chắc cũng chẳng thiếu bao nhiêu đâu.
Tiêu Dương xoay người nói với bác sĩ Trần:
- Đưa gã đi điều trị đi.
Chỉ trong nháy mắt, bác sĩ Trần mới giật mình tỉnh táo lại, môi run rẩy, vội vàng gọi người mang cáng tới đưa Trương Tiểu Tứ đi xuống.
- Đúng rồi.
Dường như Tiêu Dương lại nhớ ra điều gì.
- Chờ một chút.
Xoạt!
Ánh mắt mọi người lại quay ngoắt về, khuôn mặt co quắp. Chẳng lẽ hắn còn cảm thấy không đủ sao?
Ác ma!
Chẳng qua hiển nhiên mọi người đã hiểu nhầm ý của Tiêu Dương.
Trạng Nguyên như tôi đâu có phải loại ác ma giết người không nháy mắt như vậy.
Khuôn mặt Tiêu Dương nở nụ cười hơi ngại ngùng, nói chuyện có vẻ hơi khó khăn:
- Chuyện này... Bác sĩ Trần, một đòn cuối cùng hơi nặng một chút, nếu tôi tính không nhầm thì chắc cũng hơi mười triệu một chút, ông nhớ nhắc gã phải trả lại tiền cho tôi nhé.
Mọi người đột nhiên rùng mình một hơi, cảm thấy giống như từng luồng gió lạnh gào thét thổi qua!
Đau thấu xương tủy.
Yên lặng mặc niệm chàng Trương Tiểu Tứ.
Vốn tưởng rằng hôm nay cho hai anh em nhà kia một trận, chèn ép thu một khoản tiền, hiện tại không ngờ lại bị đánh đập tàn nhẫn một hồi xong, còn phải trả tiền cho người đánh. Nếu Tiêu Dương đã nói ra những lời này mà tiền thuốc men thật sự vượt quá mười triệu thật, Trương Tiểu Tứ có gan không đưa tiền cho Tiêu Dương không? Đây chính là một bài học xương máu!
Nửa ngày sau, bác sĩ Trần mới hoàn hồn, gật đầu hiểu rõ, cất bước mang Trương Tiểu Tứ rời đi.
Giờ phút này đi ra, vài người Trương Tiểu Tứ mang tới, hai chân đã run lập cập, vẻ mặt sợ hãi tới trắng bệch.
Tiêu Dương chậm rãi đi tới, mấy người này lại càng sợ, trực tiếp ngồi phệt xuống mặt đất, thậm chí còn có mùi nước tiểu truyền tới...
Có thể tưởng tượng, cảnh Tiêu Dương đánh đập tàn nhẫn Trương Tiểu Tứ đã để lại ấn tượng kinh khủng khó có thể xoá nhòa trong lòng bọn họ.
- Anh Tiêu...
Vẻ mặt Lý Kim cũng hơi mất tự nhiên. Ngay cả gã cũng không nhận ra, giọng nói của mình giờ đã mang theo chút bối rối. Lăn lộn giang hồ lâu như vậy, có thể nói Lý Kim cũng đã quen với những chuyện lớn rồi. Vậy mà hôm nay gã đồng thời cũng cảm thấy sự em ngại phát ra từ nội tâm.
- Phiền chuyển lời đi.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Chuyện hôm nay tôi không muốn xảy ra lần thứ hai.
Nếu nơi này đã là đất của Thanh Diễm xã thì Tiêu Dương càng cần bọn họ phải bảo vệ an toàn cho anh em nhà họ Lăng.
Phòng ngừa là hơn.
- Đã rõ!
Lý Kim vội vàng gật đầu như bổ củi.
- À.
Tiêu Dương xua tay:
- Nếu không còn chuyện gì thì các người có thể đi. Đừng ở đây dọa y tá và bệnh nhân nữa.
Mọi người lại sởn gai ốc, hầu như chạy thẳng ra ra ngoài.
Ở chỗ này mới bị anh dọa cho ngố người thì có.
Trên hành lang liền khôi phục yên tĩnh.
Lăng Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Dương, trong ánh mắt đã không thể che dấu được vẻ khó tin. Há to miệng nửa ngày, Lăng Phong không lên tiếng được nửa câu, mãi cho tới khi Tiêu Dương xoay người đi vào phòng bệnh. Chỉ chốc lát sau, Lăng Phong mới hoàn hồn mà đi vào theo.
- Lấy tiền đi trả tiền phẫu thuật đi.
Tiêu Dương đưa thẻ cho Lăng Phong, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lăng Ngư Nhạn:
- Cô Lăng, tình hình bác gái hôm nay thế nào?
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Ngư Nhạn chuyển về hướng mẹ mình.
- Bác sĩ nói, hôm nay có chuyển biến tốt hơn hẳn hôm qua.
- Vậy là tốt rồi.
Tiêu Dương gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Tiền trong thẻ cô cứ việc dùng, cần chăm sóc tốt nhất cho bác gái.