Một quyền rất mạnh đấm thẳng vào miệng anh Tư!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên theo tiềm thức. Khóe miệng anh Tư chảy máu, đồng thời một đống răng cũng rơi xuống mặt đất.
Đau đớn rên rỉ!
Không kịp phản ứng!
Căn bản chẳng ai ngờ Tiêu Dương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay nặng như thế! Sắc bén như thế!
- Vốn tôi cũng không muốn ra tay, đáng tiếc là có một số người quá đáng khinh.
Tiêu Dương lạnh nhạt lắc đầu, bước chân từ từ tiến tới.
Hắn tiến tới từng bước một, bốn người đi theo kia không tự chủ phải lui lại phía sau từng bước một.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn lại.
Hắn hiểu rõ hôm nay việc đòi nợ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chuyện hai anh em nhà họ Lăng có ba triệu phẫu thuật lại truyền tới tai vị anh Tư này nhanh như vậy, còn dám tới bệnh viện chèn ép không kiêng nể gì! Nếu phía sau màn không có người cố tình thúc đẩy thì Tiêu Dương tuyệt đối không tin.
Đã như thế, đơn giản Tiêu Dương sẽ làm lớn chuyện này luôn!
Chấn nhiếp mạnh mẽ!
Giết gà dọa khỉ!
Nếu không thì lúc này may mình ở bệnh viện, nếu chẳng may mình không có mặt thì sao?
Tiêu Dương đi từng bước một, đám người anh Tư không tự chủ đã rời khỏi phòng bệnh. Hai bên hành lang có không ít người vây xem từ xa xa, chẳng qua với tình huống này, chẳng có ai có gan tới gần.
- Em Nhạn, em ở lại đây, anh đi giúp Tiêu Dương.
Ánh mắt Lăng Phong kiên định, cất bước đi ra ngoài.
Đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Chuyện này hoàn toàn là do hai anh em họ rước lấy, hiển nhiên Lăng Phong không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này dường như miệng anh Tư mới từ từ bớt đau, đôi mắt mang theo lửa giận mãnh liệt, nói chuyện thều thào, rít lên giận dữ:
- Giết nó cho tao!
Một tiếng quát vang lên!
- Dừng tay!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới...
Mọi người quay đầu nhìn lại.
- Ông Kim!
Mặt anh Tư vui vẻ, vội vàng vẫy tay.
Sắc mặt Lăng Phong càng khó coi hơn. Vốn đã là địch đông mình ít, hiện tại không ngờ đối phương lại có thêm mười mấy người tăng viện.
- Tiêu Dương, đợt lát nữa nếu có chuyện thì anh mang em Nhạn chạy trước!
Lăng Phong nắm chặt nắm tay, đứng trước người Tiêu Dương.
Tiêu Dương vỗ bả vai Lăng Phong, cười rất nhỏ:
- Anh là xứng là đàn ông đấy. Chẳng qua phải đi cũng không chắc phải chúng ta đâu.
Trong chớp mắt, Lý Kim dẫn người bước nhanh vọt tới, ánh mắt đảo qua mặt anh Tư, sắc mặt sầm lại:
- Trương Tiểu Tứ, cậu đang làm cái gì đấy hả?
- Ông Kim, mấy kẻ này có gan coi rẻ Thanh Diễm xã chúng ta...
- Câm mồm!
Lý Kim quát Trương Tiểu Tứ xong, mắt đảo qua, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Dương, cất bước tiến lên, thử dò hỏi một tiếng:
- Tiêu Dương?
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng, gật đầu.
- Anh Tiêu, không biết anh muốn xử lý những người nào thế nào?
Những lời kế tiếp của Lý Kim khiến hầu hết mọi người đều mở to mắt nhìn.
Trợn tròn mắt trong tích tắc!
Tiêu Dương...
Anh Tiêu?
Một bên, miệng Lăng Phong cũng không nhịn được mà mở rộng tới cực điểm... Dường như ý thức được điều gì rồi.
- Gã định lừa tiền tôi.
Tiêu Dương chỉ thẳng một ngón tay về phía Trương Tiểu Tứ.
Sắc mặt Trương Tiểu Tứ thay đổi, xoạt một cái liền trắng tới bi thảm.
Ngay lúc này, hiển nhiên gã biết hôm nay coi như mình đã đá vào tấm sắt rồi!
Bất chấp miệng đang đau đớn, gã vội vàng mở miệng:
- Hiểu lầm, chỉ là một lần hiểu lầm thôi!
- Đừng giải thích nữa, tôi cũng không cho rằng đây là hiểu lầm đâu.
Tiêu Dương chăm chú nói, vẻ mặt nghiêm túc:
- Không phải anh nói, hai anh em nhà họ Lăng nợ anh cả vốn lẫn lời là mười triệu sao?
Giờ phút này Trương Tiểu Tứ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nhanh chóng lắc đầu:
- Không phải! Là nói đùa, tôi hay nói đùa thế đấy!
Tiêu Dương xua tay chặn lại:
- Thiếu nợ phải trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói đùa được.
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt hơi nghi hoặc...
Tiêu Dương cười híp mắt:
- Tôi bảo đám người Lý Kim tới đây chẳng qua là muốn mọi người cùng chứng kiến, số tiền anh em nhà họ Lăng nợ các người, lát nữa tôi sẽ trả cho anh.
- Thật sự không cần trả nữa.
Trương Tiểu Tứ sắp khóc tới nơi. Tiêu Dương càng nói như thế, gã càng cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên từ trong lòng, toàn thân run run, tiếng nói cũng run rẩy.
- Cần chứ.
Cảnh tượng thật quỷ dị.
Tiêu Dương bước từng bước tới gần. Đôi mắt Trịnh Thu hoảng sợ, vẻ mặt càng kinh hãi.
- Bác sĩ Trần.
Tiêu Dương đột nhiên giương mắt nhìn bác sĩ Trần đang đứng xem phía xa xa.
- Xin mời tới đây một chút.
Vẻ mặt bác sĩ Trần ngẩn ra, chẳng qua cũng to gan đi tới:
- Tiêu Dương, cậu... Cậu gọi tôi à?
Tiêu Dương gật đầu:
- Tôi trả nợ, ông giúp tôi tính toán rõ ràng một chút, cũng đừng để thiệt thòi cho người khác.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghi hoặc.
Bỗng nhiên...
Khi Tiêu Dương chỉ còn cách Trương Tiểu Tứ không tới một thước, đột nhiên chân hắn vung lên như côn, một cước thật mạnh nện lên bụng Trương Tiểu Tứ, sau đó tiếng thét đau đớn chói tai vang lên. Toàn thân Trương Tiểu Tứ đánh thẳng tới vách tường hành lang.
Gã ngã bịch xuống mặt đất.
- Một cước này... Giá trị bao nhiêu?
Tiêu Dương xoay người hỏi bác sĩ Trần. Thấy dáng vẻ đang ngẩn ra của bác sĩ Trần, Tiêu Dương giải thích một tiếng:
- Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho vết thương một cước này cần bao nhiêu tiền?
Bác sĩ Trần run run một lúc:
- Đại... Đại khái... Ba ... Ba nghìn.
- Rẻ như vậy sao?
Ánh mắt Tiêu Dương lộ vài phần thất vọng.
Một cước này của mình còn quá nhẹ à?
Giờ phút này khi Tiêu Dương đang tự kiểm điểm lại một cước của mình, tất cả mọi người ở đây không tự chủ được mà hít sâu một hơi khí lạnh.
Bọn họ đã hiểu rõ ý của Tiêu Dương rồi.
Trả nợ, mười triệu còn đang ở trên người Trương Tiểu Tứ! Muốn đánh ra mười triệu từ người gã!
Một cước ba nghìn!
Phương thức trả nợ lần đầu mới được nghe tới!
Ánh mắt mọi người không nhịn nổi đều lộ vài phần sợ hãi!
- Vết thương giá trị mười triệu... Xem ra số nợ này chắc tôi phải trả vài lần mới hết được rồi.
Tiêu Dương thở dài lắc đầu.
Hắn giương mắt, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn nhìn Trương Tiểu Tứ!
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên!