Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 230: Âm thầm điều trị (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Giờ phút này, Tiêu Dương đã tràn ngập tin tưởng với việc trị bệnh cho bệnh nhân trước mắt này.

Hơi điều tức một chút, Tiêu Dương lại châm cứu, ánh bạc lóe lên dưới đèn.

- Quỷ y thất khấu thứ!

Vù vù!

....

...

Ánh ban mai xuất hiện, cho tới lúc mặt trời lên cao ba sào.

Cạch!

Cửa phòng bảo vệ giờ mới mở ra.

Bận rộn một đêm, quả thật Tiêu Dương kiệt sức, trở về liền lăn quay ra ngủ.

Cửa sổ mở ra, trên mặt bàn đặt sẵn một chén điểm tâm đã lạnh.

Rửa mặt sạch xong, Tiêu Dương trực tiếp cầm bát điểm tâm kia uống cạn...

Không nghi ngờ gì nữa, giờ phút này tuyệt đối Lăng Ngư Nhạn đang ở bệnh viện.

Tiêu Dương xoay người đi ra ngoài, đi tới phòng 106. Sau khi biết Quân Thiết Anh hôm nay không có việc gì, Tiêu Dương lái xe đi thẳng.

Bên trong túi, tấm chi phiếu mười triệu nặng nề vô cùng.

Tối hôm qua thử dò xét như vô tình, Tiêu Dương cũng hiểu cách đổi thứ đồ chơi này rồi, trực tiếp lái xe ra thẳng ngân hàng.

Tiêu Dương hiểu rõ Lăng Ngư Nhạn đang cần tiền gấp nên hiển nhiên không do dự chút nào.

Sau khi hắn đi tới quầy đổi chi phiếu của ngân hàng, thấy cũng không đông người. Tiêu Dương đi thẳng tới quầy, cầm chi phiếu trong tay tiến vào, mặt lộ ý cười:

- Phiền đối hộ tôi ra tiền mặt.

Cô gái mặc đồng phục lộ nụ cười rất chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nhận tờ chi phiếu, trong nháy mắt khi đảo mắt qua, nhất thời ngây người...

- Mười triệu?

- Không sai.

Tiêu Dương gật đầu.

- Tiên sinh...

Cô gái thử dò xét.

- Ý ngài là đổi toàn bộ mười triệu này ra tiền mặt sao?

- Đúng vậy.

Cô gái này trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới như hồi phục tinh thần, vẻ tươi cười trên mặt hơi cứng lại.

- Xin tiên sinh chờ một lát.

Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông trung niên mặc comple đã vội vàng đi vào, dưới sự ra hiệu của cô gái, mặt đầy vẻ tươi cười chào hỏi Tiêu Dương:

- Tôi là giám đốc nơi này, họ Dương. Xin hỏi tên tuổi tiên sinh?

Tiêu Dương giơ tay, không kiêu ngạo không nịnh nọt, lạnh nhạt mở miệng:

- Tiêu.

- Tiêu tiên sinh, hay là tới phòng làm việc của tôi uống chén trà được không?

Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại. Hắn không ngờ đi lấy chút tiền như vậy cũng phiền toái.

- Là thế này, Tiêu tiên sinh. Bởi vì số tiền ngài lấy quá lớn, nơi này chúng tôi cần một chút thời gian chuẩn bị, cần Tiêu tiên sinh chờ một chút.

Lúc này Tiêu Dương mới hiểu ra, chậm rãi gật đầu.

- Đúng rồi.

Giám đốc Dương mỉm cười nói:

- Xin lỗi vì đã mạo muội, xin Tiêu tiên sinh cho chúng ta mượng chứng minh thư của ngài một chút.

- Chứng minh thư?

Tiêu Dương ngây người, bật thốt lên:

- Tôi không có.

- Không có?

Giám đốc Dương ngẩn ra, ánh mắt mang theo vẻ ngại ngùng:

- Tiêu tiên sinh, dựa theo trình tự quy định, phải có chứng minh thư...

- Chứng minh thư của tôi đã mất rồi, hiện tại đang làm lại...

Tiêu Dương bịa ra một lý do tùy ý, hò hỏi:

- Nhưng hiện tại tôi lại đang cần khoản tiền này gấp... Không biết có cách khác hay không?

Nếu thật sự cần chứng minh thư thì Tiêu Dương chỉ có thể ôm tấm chi phiếu này nhảy xuống sông Hoàng Phổ thôi, khóc đến chết cũng không đổi được tiền!

Chính mình là người ngoại lai tới từ cả nghìn năm trước, có thể nói là nhập cư bất hợp pháp, lấy đâu ra chứng minh thư.

Giám đốc Dương trầm ngâm một hồi, nhìn tấm chi phiếu trước mắt:

- Hoặc là ngài có thể nhờ người ghi chi phiếu trực tiếp chuyển khoản trả tiền.

- Chuyển khoản?

Khóe miệng Tiêu Dương không nhịn được mà co giật. Chính hắn cũng không có tài khoản, chuyển đi đâu đây? Trầm ngâm hồi lâu, mặt Tiêu Dương đành tươi cười cảm ơn giám đốc Dương, chợt cầm chi phiếu đi ra khỏi ngân hàng, hơn nữa lập tức gọi điện cho Lăng Ngư Nhạn.

Lấy số tài khoản của Lăng Ngư Nhạn, đến lúc đó nếu còn cần chứng minh thư thì có thể dùng của cô ấy.

Tiêu Dương nói qua cho Lăng Ngư Nhạn biết số chi phiếu, sau đó gọi điện cho Tạ Chấn Vinh.

Vẫn bịa bừa một lý do, cuối cùng Tạ Chấn Vinh cũng vô cùng thoải mái đồng ý chuyển tiền cho Tiêu Dương vào tài khoản của Lăng Ngư Nhạn, đồng thời cũng dặn Tiêu Dương về chuyện thi đấu tinh anh của Vũ Phong Quán. Sau ngày quốc khánh, giải thi đấu này sẽ bắt đầu. Dưới sự quản lý của Vũ Phong Quán, Tạ Chấn Vinh hiển nhiên không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Xử lý hết mọi chuyện thì đã tới một giờ chiều.

Tiêu Dương lái xe đi thẳng tới bệnh viện, trên đường mua hai phần cơm nhanh.

Hắn hiểu rõ hai anh em nhà này, lúc này tuyệt đối không có tâm tình ăn cơm. Đương nhiên vai nhân vật bảo mẫu phải do mình đóng rồi.

Khi Tiêu Dương cất bước tiến vào phòng bệnh, Lăng Ngư Nhạn đưa mắt nhìn lên, sắc mặt tốt hơn tối qua nhiều, vẻ mặt giờ phút này lại mang vài phần kinh ngạc.

Không lâu trước đó, điện thoại di động của cô thu được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo nhận được mười triệu.

Hiển nhiên Lăng Ngư Nhạn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

- Nhận được tiền chưa?

Tiêu Dương mỉm cười đi đến.

Lăng Ngư Nhạn thò tay đưa Tiêu Dương thẻ ngân hàng, nói nhỏ:

- Mật mã là 27118.

- Nói mật mã cho tôi làm gì?

Tiêu Dương cũng chẳng cầm thẻ, chỉ xua tay cười nhạt nói:

- Cô cứ tiêu dùng khoản tiền này đi. Hiện tại bác gái cũng cần nhiều tiền viện phí, đáng tiền thì cứ chi, đừng dè xẻn quá.

Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng của mình, chỉ cắn chặt đôi môi tái nhợt...

- Đáng tiền thì cứ chi, mà tiền nợ đáng trả cũng đừng quên trả đấy!

Đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên trước cửa phòng bệnh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️