- Có lẽ vào một thời khắc mà cô không ngờ tới, bác gái sẽ mỉm cười xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Dương nói khẽ. Lăng Ngư Nhạn cảm nhận được vẻ kiên định trong giọng nói của hắn, bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp. Hai mắt sớm đã khóc tới sưng đỏ nhìn Tiêu Dương, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn trong yếu ớt lại có một tia kiên cường, nước mắt trong suốt ấn chứa chút hy vọng, khiến kẻ khác không nhịn được mà sinh lòng muốn che chở.
Trong phòng bệnh yên tĩnh hồi lâu.
Chẳng ai hay, đã tới quá ba giờ đêm.
- Tiêu Dương, phiền anh đưa em Nhạn về nghỉ ngơi đi. Nơi này có tôi lo là được rồi.
Lăng Phong nâng Lăng Ngư Nhạn đang ngồi dưới đất, dựa vào giường bệnh dậy.
- Anh, em ở lại đi.
- Cô Lăng, nghe lời anh trai cô đi.
Tiêu Dương nói:
- Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, đợi trời sáng lại vào cũng được. Hiện tại dáng vẻ của cô khiến người khác rất lo lắng.
Đôi mắt Lăng Ngư Nhạn chớp chớp một hồi, cuối cùng cũng gật đầu:
- Anh, vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi.
- Anh biết rồi.
Tiêu Dương dẫn Lăng Ngư Nhạn rời phòng bệnh, đi thẳng về trường Phục Đại.
Đường đi vắng lặng, đèn đường theo cảnh vật không ngừng lui lại phía sau.
- Tiêu Dương, thật sự cám ơn anh.
Đêm nay, Lăng Ngư Nhạn đã nói những lời này vô số lần nhưng cô vẫn cảm thấy phải nói.
Ba triệu, một con số khổng lồ. Hơn nữa toàn bộ tiền phòng của mẹ, nếu không phải có Tiêu Dương thì sợ rằng Lăng Ngư Nhạn cũng sẽ sụp đổ rồi.
Đúng như lời Lăng Phong nói, bọn họ gặp quý nhân rồi. Đây là chuyện cực kỳ may mắn trong đời người.
Tiêu Dương đưa Lăng Ngư Nhạn tận tới tầng dưới của phòng cô.
- Cô Lăng, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nhớ câu nói của tôi, tin rằng trên thế gian có kỳ tích.
Tiêu Dương xoay người rời đi, cất bước tới cửa phòng bảo vệ.
- Kỳ tích... Sẽ xảy ra sao?
Lăng Ngư Nhạn thì thào, sau một lát liền xoay người lên lầu, bóng người yên lặng biến mất trong cầu thang tối...
Cạch!
Trong đêm đen, tiếng mở cửa trầm thấp vang lên rất rõ ràng.
Đèn đã tắt, cánh cửa âm thầm mở ra. Một bóng đen đột nhiên lắc mình xuất hiện...
Trong bệnh viện.
Dưới ánh đèn màu trắng, Lăng Phong đang tỉ mỉ cẩn thận xoa bóp cánh tay cho mẹ, ánh mắt vẫn rơi vào khuôn mặt tái nhợt của bà...
Một cảnh tượng tràn ngập thân tình.
Bỗng nhiên.
Bịch!
Một tiếng động trầm thấp vang lên.
Lăng Phong chỉ cảm thấy trước mắt đột ngột tối sầm, sau đó không còn tri giác nữa.
Phía sau gã, bất ngờ một bóng người từ từ xuất hiện...
Tiêu Dương!
Bế Lăng Phong đặt lên chiếc giường bên cạnh xong, Tiêu Dương liền cất bước tới giường bệnh.
Tin rằng trên thế gian có kỳ tích!
Người tin tưởng phải là Lăng Ngư Nhạn, mà muốn biến nó thành hiện thực lại là Tiêu Dương!
Đêm nay Tiêu Dương hoàn toàn đã bị tình cảm của gia đình này đánh động. Đừng nói quan hệ giữa hắn với Lăng Ngư Nhạn không cạn, cho dù chỉ tình cờ gặp mặt thì Tiêu Dương cũng khó có thể khoanh tay đứng nhìn.
Mình có một thân y thuật như vậy, làm sao không thử để người bệnh thức tỉnh một lần?
Sở dĩ không thực hiện châm cứu trước mặt hai anh em này bởi Tiêu Dương vẫn có điều băn khoăn.
Một là không nắm chắc trăm phần trăm, Tiêu Dương không muốn để hai người vui mừng hút. Hai là hắn lo lắng tới hậu quả khi người bệnh tỉnh lại. Một người thực vật hôn mê tới mười sáu năm, đột nhiên được cứu tỉnh, Tiêu Dương không muốn nổi tiếng cũng khó. Ba là đây là một bất ngờ vui mừng! Năm ngày sau là sinh nhật Lăng Phong, nếu người bệnh có thể thức tỉnh thì chỉ sợ đây chính là món quà mà cả đời Lăng Phong mơ ước. Tiêu Dương muốn tự tay tạo thành bất ngờ này cho hai anh em.
- Người thực vật sao?
Tiêu Dương đưa tay bắt mạch cho người bệnh, đồng thời hai mắt từ từ nhắm lại khoảng ba phút.
Hai mắt hắn từ từ mở ra.
Cổ tay run run, một tia sáng bạch xuất hiện. Tia sáng bạc lóe lên trong mắt Tiêu Dương rồi biến mất.
Vẻ mặt nghiêm nghị, âm thầm vận khí!
Vù vù!
Một chiếc châm bạc trong phút chốc run động, tần suất cực nhanh.
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn người bệnh, tay trái di động một chút trên thân thể bệnh nhân, để người hơi nghiêng đi một chút, đưa lưng về phía hắn.
Tay cầm châm bạc đột nhiên đâm về phía dưới!
vù~
Một châm vào huyệt Phong Phủ!
Động tác của Tiêu Dương không dừng lại, lại lấy tiếp một mũi châm.
Ánh sáng bạc lóe lên!
Huyệt Ách Môn!
Trong nháy mắt khi hai đại huyệt được châm, tay phải Tiêu Dương cũng rơi lên mái tóc phía sau đầu, ngân châm rung động vù vù. Một luồng khí chạy dọc theo năm ngón tay Tiêu Dương vào đầu người bệnh.
Bệnh viện chuẩn đoán theo Tây y, đối với Tiêu Dương không hề có trợ giúp gì. Càng huống chi hắn càng tin tưởng bản thân mình ở lĩnh vực này hơn. Giờ phút này luồng khí đang vô cùng cẩn thận thử dò xét bên trong thân thể người bệnh.
Đại não là nơi yếu ớt nhất trên thân thể người, không cẩn thận một chút liền có thể đi đời nhà ma ngay.
Tiêu Dương coi như là kẻ tài cao gan lớn, đồng thời khống chế vài luồng khí thăm dò tình hình chi tiết trong đại não của người bệnh.
Chỉ có người hiểu thật sâu Trung y mới có thể hiểu rõ ràng mạch lạc trong cơ thể người.
Người thực vật, đó là công năng phần vỏ đại não bị tổn thương nghiêm trọng. Người bị hại bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu không tỉnh, đánh mất ý thức hoạt đồng, chỉ còn có thể duy trì tính mạng ở “trạng thái thực vật“.
Tỷ lệ người thực vật tỉnh lại cũng có rất nhiều. Có một số người là nhờ điều trị chuyên nghiệp mà tỉnh lại, có một số không biết nguyên nhân gì mà thức tỉnh như kỳ tích. Nói ngắn gọn, đây là một lĩnh vực mà trước mắt nhân loại còn chưa hoàn toàn nhận thức.
Thời gian chậm chạp trôi qua, trên trán Tiêu Dương đã có mồ hôi chảy dọc xuống gương mặt. Chẳng qua giờ phút này Tiêu Dương không hề dám lơ là chút nào, cũng không dám buông lỏng.
Ước chừng lại qua mấy phút.
Cổ tay Tiêu Dương chuyển động rất nhanh, vèo một cái, trong nháy mắt, hai cây châm bạc đã được thu hồi!
Phù!
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời trên mặt hắn giờ phút này cũng lộ ra vẻ hiểu rõ vài phần, lẩm bẩm tự nói:
- Máu đọng đè lên phần lớn thần kinh, khiến cho mạch lạc bị tắc nghẽn...
- Anh rất may mán.
Tiêu Dương nhìn Lăng Phong đang nằm ngủ say trên giường bên, mỉm cười nói:
- Tôi hiểu rõ phương pháp chữa chứng này nhất.