- Nói thế nào nhỉ, lần phẫu thuật này về cơ bản có thể coi là thành công. Chẳng qua...bệnh cả mẹ cháu vốn đã rất nặng rồi, hiện tại trải qua một cuộc phẫu thuật như vậy lại càng khiến bệnh của bà ấy nặng hơn.
- Vậy hiện giờ mẹ cháu thế nào rồi?
Lăng Phong lo lắng hỏi.
- Coi như cứu được mạng về từ Quỷ Môn quan rồi. Chẳng qua cần phải nằm lại bệnh viện theo dõi một thời gian.
Bác sĩ Trần lắc đầu thở dài một tiếng.
- Với tình hình của mẹ cháu hiện này thì sợ rằng cơ hội tỉnh lại đã rất xa vời. Thậm chí sau này có thể khôi phục được tới tình hình bình thường như các cháu vẫn chăm sóc, hiện tại cũng còn khó mà nói được.
Nghe vậy, trong lòng hai anh em cảm thấy thật nặng nề.
- Cho dù là thế nào, dù chỉ còn có một đường hy vọng tôi cũng sẽ kiên trì cứu mẹ.
Ánh mắt Lăng Phong vô cùng kiên định.
- Đúng rồi, về phần tiền thuốc men, viện trưởng Tào lúc trước đã dặn dò, tiền thuốc men của các cháu được giảm 60%, hơn nữa còn có thể trả chậm một chút.
Ánh mắt bác sĩ Trần có vẻ kinh dị nhìn thoáng qua Tiêu Dương bên cạnh hai anh em này. Ông tôi rất hiểu Tào Đông Trì, cũng rất hiểu hai anh em nhà Lăng Phong. Có thể khiến Tào Đông Trì quyết định như vậy thì cũng chỉ có người thanh niên này chứ không còn nghi ngờ gì nữa:
- Các cháu vẫn muốn để bệnh nhân nằm phòng trước kia điều trị sao?
- Nằm phòng bệnh tốt nhất đi.
Lúc này đột nhiên Tiêu Dương cất lời, lạnh nhạt nói:
- Để bác gái ở phòng đặc biệt đi. Mặc dù không biết bà có thể thức tỉnh không nhưng chúng ta sẽ cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho bà.
Bác sĩ Trần hơi chần chừ một chút.
Tiêu Dương hiểu rõ ý ông ta, cười nhỏ nói:
- Ông nói với viện trưởng Tào, toàn bộ phí điều trị cứ tính cho Tiêu Dương tôi là được.
- Tiêu Dương, chuyện này làm sao...
Lăng Ngư Nhạn quýnh lên.
- Cô Lăng, cô cũng hy vọng mẹ mình có thể có được điều kiện thật tốt phải không.
Tiêu Dương xua tay ngăn Lăng Ngư Nhạn lại, chợt nói tiếp với bác sĩ Trần:
- Phiền bác sĩ Trần đi sắp xếp đi.
- Được, không thành vấn đề.
Bác sĩ Trần lập tức xoay người bước nhanh đi.
Trong phòng bệnh đặc biệt.
Phòng bệnh rộng rãi, ngoài một chiếc giường bệnh ra còn có một chiếc giường cho người nhà nghỉ ngơi, có hộ lý chuyên môn chăm sóc 24/24.
Có tờ chi phiếu mười triệu của Tiêu Dương và cái tên Tạ Chấn Vinh trấn áp, Tào Đông Trì hầu như đáp ứng mọi yêu cầu, tất nhiên cũng hoàn toàn đồng ý với những đòi hỏi của Tiêu Dương.
Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Lăng Ngư Nhạn ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng nắm cổ tay hơi lạnh của mẹ mình. Một lát sau, nước mắt cô nhỏ xuống như mưa, không nhịn nổi mà nghẹn ngào khe khẽ...
Tiêu Dương đưa tay khoác nhẹ lên đôi vai mềm mại của Lăng Ngư Nhạn, giọng nói dịu dàng:
- Tin rằng bác gái người hiền sẽ được trời thương.
Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi, nén khóc ừ một tiếng, nước mắt khiến đôi mắt cô trở nên trong suốt như thủy tinh long lanh.
- Từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn luôn kiên trì tin tưởng rằng nhất định mẹ sẽ có một ngày tỉnh lại. Nhất định bà sẽ không bỏ lại tôi.
Lăng Ngư Nhạn vừa nói, nước mắt trong suốt vừa hóa thành hai hàng nhỏ, lặng lẽ chảy xuống.
Cô cũng không lau nước mắt, đôi mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc kia như si ngốc, bi thương nói không đầu không cuối. Nước mắt mông lung hai mắt, Lăng Ngư Nhạn thậm chí có ảo giác, dường như mình nhìn thấy mẹ mở mắt, đang cười dài gọi mình một tiếng:
- Cô bé ngốc này...
Trong nước mắt ẩm ướt, làm dậy sóng biển đau thương, một khúc ca khe khẽ dường như mang theo vô tận tâm tình, vô tận khát vọng, từ khàn khàn trở nên rõ ràng, từ nho nhỏ trở nên vang vọng...
- Ánh trắng chiếu xuyên qua đám mây, rơi lên hoa sen trắng. Gió đêm thổi tới từng tiếng ca vui sướng. Chúng ta ngồi trên cao cao nhìn thung lũng, nghe mẹ kể chuyện xưa. Chúng ta ngồi trên cao cao nhìn thung lũng, nghe mẹ kể chuyện xưa...
Tiếng hát như khóc như kể lể.
Phía sau, hốc mắt Lăng Phong cũng đã ướt.
- Đây là bài hát mà mẹ thích hát cho em tôi nghe nhất trước khi gặp tai nạn. Khi đó nó mới bốn tuổi.
Giọng Lăng Phong nặng nề, đau lòng.
- Từ khi mẹ bị tai nạn thành người thực vật, mỗi ngày tôi đều nghe thấy nó bò trước giường mẹ, hát khẽ cho mẹ nghe bài hát này.
- Nó vẫn cảm thấy mẹ chỉ tạm thời ngủ thiếp đi thôi. Mẹ nghe được tiếng hát của nó, nhất định sẽ tỉnh lại...
- Thậm chí có lúc đêm khuya, tôi cũng thường xuyên nghe tiếng nó hát tới khàn tiếng, vẫn hát khẽ bên tai mẹ.
- Nó chưa bao giờ từ bỏ.
Trong lòng Tiêu Dương hoàn toàn rung động. Tiếng hát bên tai dường như là tiếng ca hay nhất trên đời.
Hắn từng nghe Lăng Ngư Nhạn nói, bài hát này là bài hát duy nhất cô hát trong đời, lại không ngờ rằng bài hát này có ý nghĩa sâu sắc với cô như vậy.
- Khi đó mẹ còn chưa có đất đai, toàn bộ cuộc sống đều dựa vào hai bàn tay. Mồ hôi chảy trên mặt ruộng như lửa nóng của địa chủ. Mẹ phải ăn ngô khoai dại. Mùa đông gió tuyết gào thét như sói tru, mẹ phải mặc áo quần rách nát. Mẹ đi bán cho địa chỉ một chiếc áo dài bằng da cáo, vừa lạnh vừa đói ngã xuống trên mặt đất đầy tuyết...
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên ga giường trắng tinh, vô cùng chói mắt. Tới cuối cùng, Lăng Ngư Nhạn đã khóc không thành tiếng nữa, đầu gục trên giường bệnh...
Tiêu Dương và Lăng Phong cũng không nói gì nữa, đều hiểu giờ phút này nếu Lăng Ngư Nhạn không khóc lóc một hồi thì sẽ càng khó chịu hơn mười phần!
Thời gian lặng yên trôi qua.
Ánh mắt Tiêu Dương đã chuyển về phía khuôn mặt tái nhợt bệnh tật kia, hai mắt sắc bén như dao nhìn biểu hiện bệnh tật trên mặt, đồng tử thỉnh thoảng lại co rụt lại rất khẽ.
- Mẹ... Mẹ có nghe con hát không?
Dường như Lăng Ngư Nhạn đã khóc mệt, nhẹ nhàng ngẩng đầu, hai mắt sưng húp:
- Còn năm ngày, mười sáu năm trước, còn năm ngày nữa là mẹ hát chúc mừng sinh nhật cho anh con... Con còn nhớ rõ vẻ mặt vui mừng của anh khi nghe cha mẹ nói sẽ dẫn anh ấy đi mua bánh ngọt...
- Nhưng mà thậm chì còn chưa kịp nói câu chúc mừng sinh nhật... Mười sáu năm rồi. Mẹ ơi, năm nay mẹ tỉnh lại đi... Tỉnh lại nói một câu... Chúc mừng sinh nhật cho anh đi!
- Nhất định sẽ thế!
Tiêu Dương nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy một chiếc khăn tay lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Lăng Ngư Nhạn, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Đôi mắt của hắn giống như sao sáng trong đêm, khiến Lăng Ngư Nhạn như thấy một tia sáng trong bóng tối. Giọng nói của hắn dường như mang theo một loại ma lực.
- Tin rằng trên thế gian... Có kỳ tích!