Tham vinh hoa phú quý chỉ có thể nói đó là tính cách, không thể nói là sai lầm. Nhưng vì vinh hoa phú quý mà làm chuyện trái đạo lý thì lại đáng bị người khinh bỉ!
Ngay lúc này, toàn thân Lăng Phong giống như một quả bom sắp nổ, run rẩy kịch liệt.
Gã biết Lâm Thục Nga thích tiền, cũng rất cố gắng kiếm tiền.
Lo cho gia đình, cho em đi học, duy trì tính mạng cho người mẹ đã sớm biến thành người thực vật, gã không oán không hối, không một câu oán hận! Gã chỉ hy vọng rằng vợ mình có thể cùng gánh vác trách nhiệm này! Cho dù không thể thì cũng không nên phản đối! Cho dù là phản đối... Cũng tuyệt đối không được phép làm chuyện khiến trái tim người khác giá lạnh như vậy!
Thừa dịp mình đi công tác hai ngày, suýt nữa khiến mẹ mình mất mạng!
Đây không còn thuần túy là tham phú quý mà là tâm địa bọ cạp, coi thường mạng người!
Đó là mẹ mình! Là mẹ ruột của mình!
Trong đầu gã, tiếng nói của Tiêu Dương vang lên quanh quẩn như sấm sét...
- Vợ thế đáng bỏ! Vợ thế đáng bỏ!
Giờ phút này, nơi này cũng đã yên tĩnh hẳn...
Ánh mắt Lâm Thục Nga không che dấu được vẻ khiếp sợ, khó có thể tin được. Chưa bao giờ Lăng Phong nói với mình như vậy, chưa bao giờ!
- Anh... Anh đuổi tôi đi?
Đôi mắt Lăng Phong đã đỏ bừng hoàn toàn từ bao giờ. Một dòng nước mắt mang theo máu đỏ chảy xuống, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng giống như mang theo uy lực rung động lòng như tựa sấm sét đánh ngay trên đỉnh đầu.
- Không đuổi cô đi... Tôi sao xứng làm con!!
Lăng Phong không biết nên đối mặt với người phụ nữ muốn giết mẹ mình thế nào!
Lần này còn gặp được quý nhân, lần sao thì sao?
Lâm Thục Nga tức giận tới cả người run rẩy, ngón tay run run chỉ vào Lăng Phong, giọng nói chói tai vang lên:
- Lăng Phong! Anh giỏi lắm! Đồ cặn bã qua cầu rút ván! Anh quên lúc đầu tôi tốt với anh thế nào rồi. Hiện tại không ngờ anh lại vì một người nửa sống nửa chết mà đối xử với tôi như vậy! Anh... Đồ bạc tình!
- Người phụ nữ như cô quả thực không thuốc nào chữa nổi!
Rốt cục Tiêu Dương không nhịn được, quát khẽ một tiếng:
- Người nửa sống nửa chết trong miệng cô lại là người chí thân của Lăng Phong! Thân là vợ Lăng Phong, ngay cả nửa điểm đạo lý làm vợ cũng không biết, không sợ nói thật, tôi cảm thấy lời nói của cô đã nằm ngoài phạm trù của con người rồi.
- Anh... Anh là ai?
- Im miệng!
Lăng Phong trầm giọng quát:
- Tiêu Dương chính là ân nhân của nhà họ Lăng chúng tôi. Đêm nay nếu không có hắn thì sợ rằng mẹ tôi đã bị cô hại chết rồi!
Lâm Thục Nga ngẩn ra:
- Anh cho vay ba triệu sao?
Phản ứng đầu tiên là tiền, đánh giá trên dưới Tiêu Dương vài cái, không nhận ra hắn có chỗ nào giống người có ba triệu. Chẳng qua Lâm Thục Nga hiểu rõ tính cách Lăng Phong, nếu gã đã nói thế thì không phải giả.
- Hừ! Cho dù anh có tiền thì chuyện nhà chúng tôi cũng không tới phiên người ngoài như anh xen miệng vào!
- Nói đủ rồi!
Thật sự Lăng Phong đã hơi khó kiềm chế nổi tâm lý của mình, giơ tay chỉ vào hướng cầu thang.
- Đi! Lập tức đi đi!
Nếu nói rồng có vảy ngược thì vảy ngược lớn nhất trong đời Lăng Phong chỉ sợ chính là người mẹ nằm trên giường bệnh kia! Cả đời Lăng Phong không thể quên được trong nháy mắt khi ô tô gây tai nạn tới gần, cha mẹ đã dùng thân thể che chở cho mình, giúp mình có được một khoảng hở để giữ mạng.
- Được! Lăng Phong, đây là anh nói đấy!
Giọng nói tức giận chói tai lại vang lên:
- Anh đừng hối hận!
Bịch bịch bịch...
Lâm Thục Nga lập tức xoay người, tiếng giầy cao gót chói tai vang lên và rời đi rất nhanh.
Đi rồi.
Mãi cho tới khi tiếng bước chân Lâm Thục Nga biến mất, một lúc lâu sau, thân thể run rẩy của Lăng Phong mới từ từ bình tĩnh lại được, đầu cúi xuống, người dựa lên vách tường lạnh như băng, không nói tiếng nào.
Tiêu Dương kéo Lăng Ngư Nhạn trở về trước cửa phòng giải phẫu.
- Để anh trai cô bình tĩnh một chút đi.
Lăng Ngư Nhạn từ từ gật đầu.
Đêm khuya đi lại bệnh viện, ngoài việc ngẫu nhiên có vài nhân viên y tế thì hoàn toàn yên ắng.
Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn ngồi trên ghế, dựa vào vách tường. Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn thỉnh thoảng lại hướng về phía cánh cửa đóng chặt của phòng phẫu thuật kia.
Lo lắng không yên.
Thời gian chậm chạp trôi qua...
Lăng Phong đã tới đứng cạnh hai người từ bao giờ.
Ba người đều không lên tiếng. Ngay lúc này không có chuyện gì quan trọng hơn kết quả phẫu thuật.
Phẫu thuật tiến hành nửa giờ, đến khoảng ba giờ sáng.
Cạch!
Đèn đỏ vẫn bật ở cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Trái tim ba người đồng thời đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía đó.
Trong lòng Lăng Ngư Nhạn càng lo lắng.
Thế nào rồi?
- Nhất định là không sao đâu.
Giọng Lăng Phong thì thào vang lên.
Nếu thật sự mẹ có chuyện gì thì cả đời gã không thể tha thứ cho bản thân được!
Một bóng người bước nhanh về phía trước, chính là bác sĩ Trần mặc áo trắng đi ra...
- Bác sĩ Trần...
Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn mang theo mong đợi, mơ hồ có một tia không yên.