Giọng Lâm Thục Nga trở nên chói tai trong nháy mắt, đưa mắt khó tin nhìn Lăng Phong:
- Anh điên rồi! Chúng ta lấy đâu ra ba triệu...
- Mượn.
- Cái gì?
Ánh mắt Lâm Thục Nga lập tức bừng bừng lửa giận:
- Lăng Phong! Anh... Anh thật sự điên rồi! Không ngờ... Không ngờ anh đi mượn ba triệu... Đi cứu bà già nửa sống nửa chết kia... Anh ... Anh...!
- Đủ rồi!
Lăng Phong quát lớn với Lâm Thục Nga.
Tiếng nói của Lâm Thục Nga im bặt, ánh mắt khó tin nhìn Lăng Phong.
- Không ngờ anh dám quát tôi? Lăng Phong! Tên khốn kiếp này!
- Lâm Thục Nga!
Lăng Phong liên tục hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thục Nga, nói gằn từng chữ một:
- Cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cục hai ngày nay... Cô có chuẩn bị đổi dịch truyền cho mẹ không!
- Anh hoài nghi tôi sao?
Lâm Thục Nga mở lớn hai mắt.
- Không phải tôi hoài nghi.
Giọng Lăng Phong như đang cực kỳ nén lửa giận. Gã có thể chịu được mọi chuyện nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc mẹ mình bị thương tổn chút nào. Hắn và em gái giống nhau, tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày mẹ sẽ tỉnh lại:
- Là bác sĩ Trần chuẩn đoán ra.
- Còn nữa, tôi đi công tác hai ngày, bác sĩ Trần nói căn bản cô không tới bệnh viện lấy dịch truyền!
Giọng Lăng Phong cao hơn vài phần.
Không có dịch truyền duy trình tính mạng, lúc nào mẹ cũng có khả năng mất mạng!
Mà hết thảy đều bởi người phụ nữ trước mặt này, cũng chỉ là một tay vợ mình tạo thành.
Giờ phút này nội tâm Lăng Phong vô cùng đau đớn, khổ sở, phẫn nộ đan xen, con ngươi cũng hầu như biến thành màu đỏ.
- Bà là mẹ tôi! Là mẹ ruột tôi! Cô có biết hay không?
- Tôi...
Lâm Thục Nga mấp máy vài tiếng, nửa ngày sau tựa như đã nghĩ thông, giọng nói cũng đột nhiên trở nên chói tai:
- Đúng vậy! Là tôi không lấy dịch truyền cho bà ấy đấy! Tôi là vì anh, vì tốt cho gia đình này!
- Tôi biết bà là mẹ anh. Nhưng tôi càng hiểu rõ bà chính là gánh nặng cho gia đình chúng ta! Là trói buộc!
Lâm Thục Nga gào lên:
- Lăng Phong, anh ngâm lại đi. Bà già này tháng nào cũng tốn tiền thuốc men, đã chiếm hơn một nửa tiền lương của anh rồi! Nhà chúng ta hầu như không đủ gạo ăn rồi! Anh có biết hay không!
- Tôi muốn bà tôi chết!
- Một ngày bà ấy chưa chết, chúng ta đừng mơ có một ngày được sống tốt!
- Cô...
Lăng Phong mở lớn đôi mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt. Hắn biết Lâm Thục Nga không thích mẹ mình nhưng lại không ngờ rằng cô ta căm hận mẹ mình tới tình trạng này!
Hận không thể khiến bà chết ngay tức khắc!
- Ba triệu! Hiện giờ anh còn đi vay ba triệu cứu bà già đáng chết này.
Lâm Thục Nga như không có ý định bỏ qua:
- Rốt cục anh có suy nghĩ cho gia đình hay không. Tôi... Sao lúc đầu tôi lại cưới một kẻ bất lực như anh chứ!!
- Chị dâu...
Lúc này ở góc hành lang, bóng dáng Lăng Ngư Nhạn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt bình thản nói:
- Ba triệu này tôi sẽ trả.
- Đây là cô nói đấy nhé.
Mắt Lâm Thục Nga sáng lên.
- Em Nhạn.
Lăng Phong lập tức mắng Lăng Ngư Nhạn.
- Anh là con trai lớn trong nhà, khoản nợ này phải để anh mang. Em cứ yên tâm học hành đi...
- Lăng Phong! Anh điên thật rồi!
Giọng Lâm Thục Nga trở nên chói tai vô cùng:
- Vì bà già kia, còn vì chu cấp cho cô em này của anh đi học, anh đã nợ nần mệt mỏi khắp nơi rồi. Hiện tại không ngờ anh còn dám nói ra những lời này... Đàn ông nghèo thì không sao, nhưng quan trọng nhất là phải biết cách kiếm tiền. Tại sao anh lại luôn làm những chuyện lỗ vốn như vậy!
Có lẽ là ba triệu đồng kích thích Lâm Thục Nga nên giờ phút này cô ta đã nói toạc hết ra.
- Đàn ông nghèo không sao, quan trọng nhất là... Phải có tôn nghiêm.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên ở cầu thang.
Mỗi tay Tiêu Dương cầm một cái túi, cất bước đi lên, ánh mắt lạnh nhạt:
- Hơn nữa còn phải mạnh mẽ!
- Hắn là ai vậy?
Chẳng ai trả lời Lâm Thục Nga. Lúc này Tiêu Dương đi tới cạnh ba người, đầu tiên ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Thục Nga, sau đó chợt nhìn về phía Lăng Phong.
- Các người vừa nói chuyện, tôi cũng nghe được không ít. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi chỉ có bốn chữ tặng anh...
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Lâm Thục Nga, gằn từng chữ một, tiếng nói lạnh lẽo.
- Vợ thế đáng bỏ!
Ầm!!!
Tiếng nói giống như sấm rền bất ngờ vang lên, ầm ầm vọng trong óc mọi người.
- Bỏ tôi?
Lâm Thục Nga giận dữ cười, nhìn Lăng Phong:
- Lăng Phong, tôi thật sự cũng muốn xem thử anh có dám nói hai chữ ly hôn với tôi không!
Thấy cảnh này, Lăng Ngư Nhạn chuẩn bị lên tiếng lại bị Tiêu Dương kéo sang một bên ngăn lại.
- Lăng Phong! Anh thật sự làm tôi quá thất vọng rồi!
Giọng Lâm Thục Nga chói tai cực kỳ, chỉ vào mặt Lăng Phong:
- Lúc đầu thật sự tôi mắt mù với coi trọng anh! Anh cũng không ngẫm lại, nếu lúc đầu không có tôi thì anh có được công việc ngày hôm nay sao? Tại thời điểm anh nghèo khó nhất, là anh trợ giúp anh? Nhưng hôm nay không ngờ anh lại trách tôi vì một chuyện nhỏ như vậy! Anh... Anh không phải là người!
- Đủ rồi!
Lăng Phong phẫn nộ quát một tiếng!
Ánh mắt gã lộ vẻ khó thể tin nổi:
- Trong mắt cô, chuyện hôm nay lại là chuyện nhỏ sao? Lâm Thục Nga, Lâm Thục Nga mấy năm trước rốt cục đâu mất rồi? Hiện tại cô là một người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền tài mà thôi... Cô... Khiến tôi quá thất vọng.
- Anh dám nói tôi như vậy sao?
Giọng Lâm Thục Nga the thé cất lên:
- Trong mắt tôi chỉ có tiền tài... Là bởi vì anh nghèo! Tôi cưới anh đã nghèo tới phát sợ rồi! Bà già kìa còn một ngày chưa chết, tôi sẽ còn phải chịu nghèo với anh một ngày! Anh có biết tôi chẳng có chút tiền mua mỹ phẩm hay không!
Ánh mắt Lăng Phong lộ vẻ thất vọng.
- Cô không cần phải theo tôi chịu nghèo nữa...
Lăng Phong xua tay ngăn lại, hít sâu một hơi:
- Cô đi đi!
- Anh...
- Đi!!!
Tiếng nói đột nhiên lớn hơn mấy lần, trong giọng nói chứa đầy lửa giận, còn cả sự đau khổ, nhưng cũng có dứt khoát!