Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 225: Vợ thế đáng bỏ! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc ba người Tiêu Dương đi xuống tầng bốn, Tiêu Dương đang tích cực ra lệnh cho bác sĩ Trần chuẩn bị mọi việc cho phẫu thuật.

Ánh mắt bác sĩ Trần không che dấu nổi vẻ kinh ngạc, không tự chủ nhìn thoáng qua hướng ba người Tiêu Dương.

Quá mức khác thường rồi!

Khi lão thấy Tào Đông Trì vội vàng chạy xuống, vốn còn tưởng lão đang nổi trận lôi đình. Dù sao trước khi Tào Đông Trì xuống, bác sĩ trần còn thấy một hộ lý quần áo hơi lộn xộn chạy ào xuống mà...

Bị quấy rầy khi đang làm chuyện tốt, hiện tại tới tính sổ sao?

Không ngờ Tào Đông Trì vừa mở miệng lại trực tiếp khiến bác sĩ Trần trợn tròn mắt.

- Lập tức chuẩn bị giải phẫu! Không được để vấn đề gì xảy ra cho bệnh nhân người thực vật kia.

Tào Đông Trì thúc giục.

- Cứu người quan trọng nhất!

Cứu người quan trọng nhất sao?

Bác sĩ Trần càng ngây ra. Lão không ngờ một lời ẩn chứa lương tâm như vậy lại phát ra từ miệng Tào Đông Trì.

Tác phong của Tào Đông Trì từ trước tới nay đều là cứu người quan trọng nhất “khoản đầu tiên”, ý là phải bắt người nhà bệnh nhân nôn hết, trả tiền mỡ màng một chút.

- Còn nghĩ ngợi gì đấy, bắt đầu giải phẫu đi!

Giọng Tào Đông Trì không nhịn được mà cao lên vài phần.

- Vâng... Vâng!

Bác sĩ Trần lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.

Thấy ba người Tiêu Dương đi xuống, mặt Tào Đông Trì liền lập tức lộ nụ cười:

- Ba vị, hay là đến phòng làm việc của tôi uống chén trà đi. Bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi đều là hàng đầu trong nước, tin rằng phẫu thuật tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Các vị cứ yên tâm đi.

Lời tuy thế nhưng trên thế giới không có ca phẫu thuật nào thành công một trăm phần trăm! Huống hồ đám người Lăng Ngư Nhạn phản cảm cực độ với vị viện trưởng Tào bụng như cái trống này, lúc này lắc đầu từ chối lời mời của lão. Tất nhiên Tào Đông Trì cũng không nài ép, sau khi đưa danh thiếp cho Tiêu Dương xong liền nhanh chóng chuồn về phòng mình.

- Phẫu thuật chắc cũng mất thời gian một chút.

Lăng Phong xoay người nhìn Lăng Ngư Nhạn.

- Em gái, không bằng em tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi...

- Không cần đâu.

Sắc mặt Lăng Ngư Nhạn tuy còn hơi tái nhợt nhưng giờ phút này cũng đã buông lỏng hơn, lắc đầu khẽ:

- Em không mệt.

- Tôi đi ra ngoài mua cho hai người ít đồ ăn khuya.

Tiêu Dương cười khẽ:

- Hai anh em từ từ trò chuyện đi.

- Ôi, Tiêu Dương, không cần đâu.

Mặc dù Lăng Ngư Nhạn vội vàng mở miệng nhưng bóng người Tiêu Dương đã đi xa rồi...

Nhìn bóng lưng Tiêu Dương, đôi mắt Lăng Phong cũng lộ vài phần vui mừng.

- Em gái, nếu mẹ biết em tìm được một bạn trai tốt như vậy, nhất định bà sẽ rất vui mừng.

Nghe vậy, gương mặt Lăng Ngư Nhạn hơi hồng lên, gắt khẽ một tiếng:

- Anh, anh nói bậy bạ gì đó.

Lăng Phong cười, ánh mắt nhìn em cưng chiều:

- Cô nhóc, từ nhỏ anh đã chăm sóc em, còn không biết tâm tư của em sao? Tiêu Dương là nam sinh đầu tiên xuất hiện bên cạnh em, hơn nữa còn nửa đêm nửa hôm thế này...

- Anh, thật sự không phải...

Lăng Ngư Nhạn giải thích.

- Em với Tiêu Dương không phải có quan hệ thế Đâu. Anh ấy là bảo vệ cổng trường đại học của bọn em. Vừa rồi anh cũng thấy đó, anh ấy là một người tốt vô cùng nhiệt tình. Đêm nay anh ấy chỉ đưa em tới bệnh viện thôi.

- Thật sao?

Lăng Phong bán tín bán nghi.

- Ừ.

Lăng Ngư Nhạn khẽ cắn môi.

- Càng huống chi... Anh ấy đã thích người khác rồi.

Mỗi lần Lăng Ngư Nhạn thấy ánh mắt Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, trong lòng đều rung động. Cô rõ ràng cô gái ngồi trên xe lăn kia mới là người Tiêu Dương yêu nhất.

Đây là trực giác của phụ nữ.

- Em thích Tiêu Dương à?

Một lúc sau, đột nhiên Lăng Phong nói.

Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, ánh mắt hơi lóe lên vẻ trông mong nhưng sau đó trầm mặc không nói.

- Nếu như thích thì cứ thản nhiên đối diện đi.

Lăng Phong mỉm cười, khẽ vuốt tóc em gái.

- Em đã trưởng thành rồi, trong chuyện tình cảm anh không giúp được em bao nhiêu.

Lăng Ngư Nhạn cắn đôi môi đỏ thẳm, từ từ gật đầu.

Không khí trở nên yên tĩnh...

Một tiếng chuông trong trẻo đánh tan sự yên lặng trong hành lang.

Lăng Phong cầm lấy di động, vẻ mặt thoáng cái trở nên khó coi.

- Anh, sao thế?

Lăng Ngư Nhạn vội hỏi.

- Không sao...

Lăng Phong gượng cười:

- Chị dâu em gọi.

- À.

Lúc này Lăng Ngư Nhạn không lên tiếng nữa.

- Chuyện gì thế?

Lăng Phong nhận điện thoại, sắc mặt thoáng cái trầm thấp hẳn:

- Ở đâu? ... Được, tôi sẽ tới.

Lăng Phong cúp máy.

- Chị dâu gọi anh tới sao?

Giọng Lăng Ngư Nhạn không nặng không nhẹ hỏi.

- Không phải, cô ấy tới rồi.

Lăng Phong vỗ nhẹ bả vai Lăng Ngư Nhạn.

- Em ở đây đợi, anh đi đón chị dâu em tới đây.

Dứt lời Lăng Phong xoay người đi về phía cầu thang xuống lầu.

Vừa chuyển người, một bóng phụ nữ mặc váy đã xuất hiện tại cầu thang. Cô đi giày cao gót, hai tay ôm vai, thấy Lăng Phong đi tới liền lập tức bước lại, bỏ túi trên vai xuống, mở miệng khó chịu:

- Lão bất tử kia thế nào rồi?

- Thục Nga, sao em lại gọi mẹ như vậy?

Lăng Phong nhướn mày.

- Chẳng lẽ còn tôi phải ân cần thăm hỏi bà ta sao?

Lâm Thục Nga bĩu môi.

- Được rồi, Phong, tiền nhà tối nay...

Vẻ mặt Lăng Phong thoáng trầm thấp, nửa ngày sau mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Hiện giờ mẹ đang ở trong phòng phẫu thuật. Chi phí... Ba triệu!

- Ba triệu??

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️