Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 224: Chi phiếu mười triệu! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Quá mức quỷ dị rồi.

- Hiểu lầm? Hiểu lầm thế nào chứ?

Tiêu Dương khó hiểu nhìn Tào Đông Trì:

- Tôi đang dẫm ông đấy!

Khuôn mặt Tào Đông Trì hơi co giật, chợt lại cố nặn ra nụ cười:

- Anh bạn trẻ đúng là biết nói đùa. Vừa rồi những lời họ Tào tôi nói chỉ là hiểu lầm thôi. Phiền cậu... Có thể bỏ chân ra được không? Tôi lập tức ký phê chuẩn tiến hành phẫu thuật.

- Thật sao?

Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn không nhịn được phải lên tiếng.

Mọi chuyện phát triển thật sự quá ly kỳ rồi.

Vốn Tào Đông Trì còn tỏ vẻ cao ngạo, tại sao lại đột ngột biến thành một vẻ khác thế?

Chẳng lẽ lão đúng là loại người hèn hạ, bị người tôi khinh nhục thì ngược lại còn cảm thấy thoải mái, thế là đồng ý phẫu thuật sao?

- Không có tiền cũng có thể giải phẫu sao?

Tiêu Dương buông lỏng chân, chăm chú hỏi một câu.

Tào Đông Trì nhặt một tờ giấy trên mặt đất lên, bỏ dậy, mặt hiện ý cười:

- Anh bạn trẻ thật biết nói đùa, làm sao cậu lại không có tiền chứ.

- Chi phiếu sao?

Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn đảo qua tờ giấy Tào Đông Trì đang cầm trên tay, không khỏi ngẩn ra.

- Cô nói cái đó à?

Tiêu Dương nhận tờ chi phiếu, đưa cho Lăng Ngư Nhạn.

- Đúng rồi, đây là giám đốc Tạ cho tôi.

Lúc đó Tạ Chấn Vinh đưa chi phiếu cho Tiêu Dương trong bệnh viện, Tiêu Dương vẫn không để ý tới thứ đồ chơi này, chẳng qua cũng không ném đi mà vất cùng đám tiền lẻ trong ngăn kéo. Đêm nay tình hình khẩn cấp, hắn trực tiếp túm luôn bỏ vào túi.

Lăng Ngư Nhạn nhìn lướt qua tờ chi phiếu, trong nháy mắt con ngươi mở lớn tới cực điểm, tràn đầy vẻ khiếp sợ...

- Mười ... Mười triệu?

Những số không liên tiếp trên tờ chi phiếu không ngừng kích thích đôi mắt Lăng Ngư Nhạn, nhất thời cảm thấy tờ chi phiếu này nặng nề vô cùng.

Chi phiếu mười triệu!

Đừng nói cầm, Lăng Ngư Nhạn còn chưa bao giờ nhìn thấy luôn.

Giờ phút này vẻ mặt Tào Đông Trì vẫn không nhịn nổi mà co giật.

Chi phiếu mười triệu đấy! Hơn nữa còn do giám đốc Vũ Phong Quán Tạ Chấn Vinh tự mình ký!

Đây chính là nguyên nhân khiến thái độ Tào Đông Trì lập tức thay đổi. Một là tiền, hai là quyền. Mặc dù mình là viện trưởng bệnh viện này nhưng bệnh viện này cũng là sản nghiệp của Vũ Phong Quán thôi! Chứng kiến BOSS lớn nhất tự ký chi phiếu, Tào Đông Trì còn làm sao dám cao ngạo lỗ mãng nữa, càng đừng nói là bị người dẫm đạp, làm gì còn lựa chọn nào khác.

- Mười triệu à?

Tiêu Dương cũng ngẩn ra.

Hắn hiểu rõ khái niệm mười triệu nhưng lại không ngờ được một “tờ giấy nhỏ” mình vẫn coi như rác rưởi trong túi lại có giá trị tới mười triệu!

Khóe miệng Tiêu Dương co giật mạnh. Lúc đầu mình còn thầm khinh bỉ Tạ Chấn Vinh một chút, không ngờ chỉ đưa mình mỗi tờ giấy vụn và một tờ danh thiếp tạ ơn. Không ngờ hai thứ này lại mang tới sự trợ giúp không nhỏ cho mình. Đồng thời Tiêu Dương lại càng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

- May mà chưa ném đi. May mà chưa ném đi...

- Tiêu Dương, anh nói sao?

Vẻ khiếp sợ trong mắt Lăng Ngư Nhạn vẫn chưa hết, giương mắt nhìn Tiêu Dương.

- Không có gì.

Vẻ mặt Tiêu Dương lập tức bình tĩnh lại, lộ vẻ mình đã biết từ trước, lạnh nhạt nhìn Tào Đông Trì:

- Hiện tại có thể phẫu thuật rồi chứ?

- Có thể! Đương nhiên là có thể!

Tào Đông Trì gật đầu như bổ củi, vội vàng nhặt hết tài liệu nhàu nát vừa bị mình ném và dẫm dưới đất lên, nhưng lại không tìm nổi chỗ để ký tên nữa, vội vàng đặt tài liệu lên mặt bàn.

- Để tôi tự mình đi bố trí.

Bước chân Tào Đông Trì lập cập chạy lịch phịch ra bên ngoài.

Trong tay Tiêu Dương có chi phiếu mười triệu do tự tay Tạ Chấn Vinh viết, Tào Đông Trì đã sớm đã thầm đoán thân phận của Tiêu Dương rồi, hơn nữa càng đoán không ra. Như thế lão lại càng không dám lỗ mãng. Nếu thật sự là nhân vật quyền thế gì, hơn nữa còn có giao tình với giám đốc Tạ Chấn Vinh, hắn nói vài câu trước mặt giám đốc Tạ, chỉ sợ là chức viện trưởng của mình coi như xong đi.

Đương nhiên Tiêu Dương cũng không biết lại còn có một tầng quan hệ như vậy, vẻ mặt hơi nghi hoặc nhìn thoáng ra ngoài cửa.

- Thái độ con lợn béo này chuyển biến đột ngột thế nhỉ.

- Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Trong mắt loại người này chỉ có tiền thôi. Người nào có tiền thì người đó chính là cha ông của lão.

Vẻ mặt Lăng Phong khinh bỉ nhìn phương hướng Tào Đông Trì biến mất.

- Tiêu Dương, thật sự cảm ơn anh.

Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn Tiêu Dương:

- Chi phí phẫu thuật mất ba triệu... Em... Nhất định em sẽ nhanh chóng trả cho anh.

Tiêu Dương lắc đầu cười, cũng không coi trọng lắm.

- Cô Lăng, không cần phải khách sáo nữa. Có thể cứu được tính mạng của bác gái, đừng nói tới ba triệu, coi như dùng hết mười triệu này cũng đáng giá.

- Tiên sinh Tiêu Dương, ân tình của anh đối với nhà chúng ta, Lăng Phong tuyệt đối không dám quên.

Lúc này Lăng Phong nghiêm mặt nói:

- Tôi không phải người đọc sách, cuộc sống cũng không văn hoa gì. Chẳng qua tôi chỉ có một câu nói, chỉ cần sau này tiên sinh Tiêu Dương có chỗ nào cần dùng tới Lăng Phong tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời!

- Nói quá lời rồi!

Tiêu Dương cũng không phải người hay ra vẻ mà quả thật hắn không để ý thật.

Dù sao thì mười triệu này hắn cũng mơ hồ cầm lấy, cho dù tiêu hết Tiêu Dương cũng chẳng nhíu mày một cái.

- Thật ra tôi cũng không ngờ mình thoáng cái lại trở thành phú ông có mười triệu trong tay.

Tiêu Dương cười cười.

- Hay là chúng ta đi xuống xem tình hình bác gái một chút đi.

Hai anh em nhìn nhau, lập tức gật đầu.

Lời Tiêu Dương vừa nói, bọn họ thuần túy chỉ coi là hắn đang cố ý an ủi mình mà thôi.

Có ai cầm chi phiếu mười triệu trong tay lại không biết chứ?

Nhìn bóng lưng Tiêu Dương đang đi trước dẫn đầu, Lăng Phong thầm thở sâu một hơi, nghiêng mặt nhìn Lăng Ngư Nhạn, vỗ nhẹ bả vai cô.

- Em à, chúng ta gặp được quý nhân rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️