Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 223: Chi phiếu mười triệu! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hai mắt lạnh lẽo không chút tình cảm liếc xéo về phía trước, giống như một con gà trống thắng trận coi rẻ đối thủ của mình.

Trong ánh mắt của lão có vẻ khinh thường rõ ràng.

Làm gì có chuyện lão không biết mục đích đám người Lăng Ngư Nhạn đến gõ cửa? Thân là viện trưởng bệnh viện, hầu như mỗi ngày Tào Đông Trì đều gặp tình huống như vậy, không có gì ngoại lệ, toàn bộ đều bị Tào Đông Trì dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mà đuổi đi. Càng huống chi đêm nay đang lúc lão tìm vui thì bị người quấy rầy, nội tâm Tào Đông Trì càng không thoải mái, trực tiếp cầm tập hồ sơ của mẹ Lăng Ngư Nhạn vốn ở trên bàn mình ném xuống đất rồi dẫm đạp lên.

Không có tiền! Không có tiền thì chữa bệnh cái gì?

Quả thực là hoang đường!

- Nơi này là bệnh viện, không phải là tổ chức từ thiện!

Đôi mắt Tào Đông Trì lóe sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhếch lạnh lùng.

- Không có tiền thì cút!

Giọng nói đâm vào người Lăng Ngư Nhạn giống như dao nhọn!

Thân thể mềm mại của Lăng Ngư Nhạn không kìm được mà run rẩy, con ngươi mang theo vẻ cầu khẩn:

- Viện trưởng Tào, xin ngài thông cảm một chút...

- Nói lời thừa ít thôi!

Khuôn mặt Tào Đông Trì lộ vẻ thiếu kiên nhẫn cực độ, lạnh lùng nói:

- Có tiền thì sẽ làm phẫu thuật, không có thì cút đi! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Có biết không hả? Tính mạng không phỉ đáng quý mà là vô cùng đáng quý đấy. Bệnh viện chúng tôi cứu cho các người một mạng, chỉ thu của các người có ba triệu tiền phí phẫu thuật, các người còn dông dài cái gì? Tôi muốn các người giờ mau cút xéo đi mà chuẩn bị tiền, có lẽ còn có chút hy vọng đấy...

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt hai anh em, Lăng Ngư Nhạn đã tràn ngập tuyệt vọng!

Trong thời gian ngắn ngủi, đến đâu gom góp nổi ba triệu đây?

Đây không phải là một số tiền nhỏ.

- Con lợn miệng toàn mùi tiền!

Một giọng nói lạnh như băng, hờ hững đột ngột vang lên trong giờ khắc này.

- Cậu nói cái gì?

Tào Đông Trì đột nhiên giận dữ, khuôn mặt đầy thịt trong nháy mắt biến đổi mà rung động vài cái.

Tiêu Dương chậm chạp bước lên từng bước, mặt mỉm cười:

- Hiện tại càng giống rồi.

Đôi mắt Tào Đông Trì lóe lên ánh sáng tàn nhẫn:

- Hừ! Viện trưởng ông đây không thèm cãi cọ với đám điêu dân các người! Lập tức cút đi!

- Tiêu Dương...

Lăng Ngư Nhạn vội vàng kéo Tiêu Dương đang muốn nói tiếp lại, đôi mắt mang theo vẻ lo lắng.

Đắc tội với Tào Đông Trì, như vậy là hoàn toàn vô vọng rồi.

- Cô Lăng, cô cho rằng dù tôi không nói như vậy thì con lợn béo này sẽ đồng ý thỉnh cầu của hai người à?

Hai chữ lợn béo làm khuôn mặt Tào Đông Trì giật mạnh vài cái, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lùng:

- Không sai! Cho dù các người có quỳ gối trước mặt viện trưởng này thì ông đây cũng tuyệt đối không có nửa điểm thông cảm! Đây là sự thật! Không có tiền thì chữa bệnh cái gì! Tiểu thư, thế giới này rất chân thật đấy!

Tào Đông Trì cười lạnh châm chọc.

- Không có tiền thì lá thư cầu cứu này có thể bị tôi dẫm nát dưới chân. Chỉ cần cô có tiền, cho dù các người có dẫm đạp tôi dưới chân tôi cũng không hề oán hận câu nào đâu!

Ánh mắt Tào Đông Trì lộ vẻ trêu tức.

Lão dám nói ra những lời này là bởi nếu đối phương có tiền thì sẽ không phải cầu xin lão rồi.

Vù!

Một bóng chân lóe lên, phút chốc thoáng hiện dưới ánh đèn của phòng làm việc.

Bịch!

Một đòn nghiêm trọng!

Theo sau đó là tiếng hét giống như heo bị chọc tiết...

Ầm!

Thân thể to béo nặng nề của Tào Đông Trì nện mạnh xuống mặt đất. Khi thân thể lão tiếp xúc với mặt đất, sàn nhà cứng rắng kia ma sát mang tới đau đớn khiến nhất thời Tào Đông Trì phải trợn mắt nhe răng, đau tới suýt chảy nước mắt. Nhưng lão còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Tào Đông Trì giương mắt lên, đồng tử trong nháy mắt nhanh chóng co rút lại, lộ vẻ hoảng sợ...

- Á!

Không kịp né tránh, một bàn chân dẫm mạnh lên trên người Tào Đông Trì. Thần kinh đau đớn hoàn toàn bị xúc động, lão kêu ầm lên.

Lại thấy khuôn mặt hờ hững của Tiêu Dương không có nửa điểm vẻ thương xót, mặt vuông vắn như đao khắc giờ tỏa ra từng luồng khí lạnh đáng sợ. Chân phải hắn dẫm lên người Tào Đông Trì, mặc cho lão tru tréo giãy dụa nhưng không giãy ra nổi nửa phân.

Hai anh em nhà Lăng Ngư Nhạn đứng một bên trợn mắt há mồm mà nhìn.

- Không phải ông nói là có tiền liền có thể dẫm đạp lên ông sao?

Giọng nói Tiêu Dương bình tĩnh lạnh lẽo vang lên, khóe miệng còn lộ vài phần khinh thường:

- Tiền? Đại gia đây có!

Tay Tiêu Dương đưa vào túi, lục một đám tiền ném vào mặt Tào Đông Trì.

- Mày... Mày...

Tào Đông Trì cảm thấy ngực bị dẫm tới hít thở cũng khó khăn, tức giận công tâm.

Tiền?

Thế này có thể gọi là tiền sao?

Ông mày nói là ba triệu cơ!

Mày có ba triệu tiền giải phẫu à?

Giờ phút này khuôn mặt Tào Đông Trì co quắp kịch liệt, nỗi tức giận bùng lên trong lòng, đồng thời lớn tiếng hô:

- Bảo vệ! Bảo vệ! Mau tới đây!

- Ông cũng kỳ quái thật.

Tiêu Dương khó hiểu khom người.

- Không phải ông nói là có tiền có thể giẫm, ông sẽ không oán hận nửa câu sao?

- Thế này thì tính là cái rắm tiền!

Tào Đông Trì rống to chói tai, hai mắt mở trừng trừng, đang muốn mở miệng mắng to Tiêu Dương, nhưng khóe mắt lại rơi vào một tờ giấy rơi trên mặt đất, sau đó thoáng thừ người ra...

Một lúc sau...

Cả người lão khỏi giật một cái, môi cũng run run, lại nhìn Tiêu Dương một lần nữa, thấy hắn không có vẻ gì là sợ hãi thì lại càng biến sắc hơn, chợt cười làm lành một tiếng:

- Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!

Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng, kể cả Tiêu Dương cũng đều ngẩn ra.

Thay đổi ba trăm sáu mươi độ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️