- Mẹ chúng... Sao rồi à?
- Ôi...
Bác sĩ gỡ khẩu trang ra, nặng nề thở dài.
- Ngư Nhạn, tình hình mẹ cháu hiện giờ vô cùng không ổn. Nếu như không lập tức tiến hành phẫu thuật thì em rằng... Không qua khỏi đêm nay.
Nghe vậy, Lăng Ngư Nhạn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lập tức khụy xuống...
- Cô Lăng!
Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt, cất bước đỡ lấy Lăng Ngư Nhạn, hơn nữa còn âm thầm truyền một luồng khí tới. Một lúc sau, hai mắt Lăng Ngư Nhạn từ từ mở ra, nước mắt rơi xuống như mưa, giọng nói gần như cầu khẩn:
- Bác sĩ trần, cháu van chú, van chú... Nhất định cứu mẹ cháu! Van chu...
- Bác sĩ Trần.
Lúc này Lăng Phong cũng cất giọng nghẹn ngào:
- Chúng ta sẽ chuẩn bị tiền nhanh thôi. Các người có thể tiến hành phẫu thuật trước không? Lăng Phong tôi thề nhất định sẽ không nửa bệnh viện các người nửa đồng tiền thuốc!
Bác sĩ Trần thở dài:
- Tôi và người cha mất đi trong tai nạn giao thông năm đó của các cháu cũng có quan hệ không cạn, nhiều năm gần đây cũng cố gắng hết sức chăm sóc cho các cháu... Nhưng mà...
Sắc mặt bác sĩ Trần khó coi hơn:
- Làm phẫu thuật lớn như thế, mặc dù tôi là bác sĩ điều trị nhưng cũng không quyết định được. Làm sao tôi không muốn tiến hành phẫu thuật ngay chứ...
Bác sĩ Trần lộ vẻ không đành lòng.
- Không nộp tiền, muốn tiến hành phẫu thuật thì... Trừ phi viện phó hoặc viện trưởng đặc biệt phê chuẩn.
Bác sĩ Trần hạ thấp giọng nói:
- Hiện tại viện trưởng Tào Đông Trì lại đang ở đây, phòng làm việc của ông ấy ở ngay trên tầng năm, gian đầu tiên. Các cháu tốt nhất là tới cầu xin ông ấy...
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng Lăng Ngư Nhạn đã vọt đi rất nhanh.
Dù chỉ có một tia hy vọng cô cũng không muốn bỏ cuộc.
- Đây là điều duy nhất chú có thể giúp các cháu rồi.
Nhìn bóng lưng mấy người, bác sĩ Trần thở dài lắc đầu:
- Nhưng viện trưởng Tào luôn rất hà khắc chua ngoa, muốn lão đồng ý giải phẫu mà chưa nộp tiền, sợ rằng ... Khó bằng lên trời.
Lăng Ngư Nhạn lau nước mắt trên mặt, đưa tay gõ cửa phòng làm việc vài cái.
Tiêu Dương và Lăng Phong đứng ở phía sau.
Thấy ánh mắt Lăng Phong mang theo vài phần nghi vấn nhìn mình, Tiêu Dương đưa tay ra bắt chuyện:
- Tôi tên là Tiêu Dương, là bạn của cô Lăng.
- Lăng Phong.
Lăng Phong đưa tay ra, hai người lập tức không lên tiếng nữa.
Chờ trong chốc lát, trong phòng làm việc không có nửa tiếng đáp lại. Chẳng qua nhìn từ ngoài vào thì trong phòng vẫn sáng đèn.
Rầm rầm rầm.
Lăng Phong không nhịn được lại gõ vài cái nữa.
- Ai đó hả!
Một giọng nói có vẻ khó chịu vang lên.
- Viện trưởng Tào, chào ông, tôi là người nhà bệnh nhân.
Lăng Ngư Nhạn cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh.
Nói xong rồi, một lúc lâu sau trong phòng làm việc cũng không có tiếng đáp.
- Làm sao bây giờ?
Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn đã gần như sụp đổ, nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy vòng quanh.
- Viện trưởng Tào, phiền ngài mở cửa.
Lăng Phong nói.
Trong phòng làm việc vẫn vô cùng yên tĩnh.
Đối phương hoàn toàn lờ bọn họ đi.
Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn đã rối loạn hoàn toàn, cắn chặt môi, tiến tới gõ cửa vài cái, trong nội tâm càng đau khổ kêu gào.
Mở cửa...
Mở cửa...
Cánh cửa đóng chặt này giống như hố sâu ngăn cách mẹ và mình vậy.
- Để tôi tới đi.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã gõ cửa tới đỏ lên của Lăng Ngư Nhạn, tiếng nói lạnh nhạt vang lên khẽ bên tai.
Tiêu Dương ra hiệu cho Lăng Ngư Nhạn đứng sang một bên.
Ánh mắt hắn đảo qua cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, đôi mắt lóe lên, đột nhiên...
Nhấc chân!
Ầm!
Bàn chân bung ra rất nhanh, đạp lên cánh cửa. Tiếng va chạm ầm ầm nổ vang!
Một đêm tối yên tĩnh này, tiếng động đó chẳng khác gì tiếng sấm nổ.
Ầm ầm...
Một cước đá văng!
Ánh đèn rọi ra.
Tiêu Dương quay đầu lại, xua tay nói:
- Cửa mở rồi.
Cách làm trực tiếp nhất, bạo lực nhất.
Ào!
Người trong phòng làm việc giống như chim sợ cành cong, trực tiếp nhảy dựng lên từ ghế salon.
Một nam một nữ.
Nam là một người đàn ông đầu trọc trung niên, bụng to mặt lớn, hẳn là chủ nhân của phòng làm việc này, Tào Đông Trì. Còn nữ áo quần hơi lộn xộn, ngực lộ một mảng da thịt lớn, giờ phút này đang luống cuống tay chân sửa sang quần áo, vẻ mặt hơi kinh hoảng. Nếu so sánh thì Tào Đông Trì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt còn mang vài phần tức giận nhìn ba người Lăng Ngư Nhạn đi vào, tức giận mắng.
- Các người là ai? Viện trưởng tôi cho phép các người vào sao?
Vị hộ sĩ kia sợ hãi che mặt bước vòng qua mấy người ra ngoài...
Lăng Ngư Nhạn cất bước tiến lên, khuôn mặt đẫm nước mắt như hoa lê dưới mưa, giọng nói mang vẻ cầu khẩn:
- Viện trưởng Tào, tôi là người nhà bệnh nhân Lâm Xuân Yến, xin ông thông cảm một chút...
- Không cần nói nữa.
Tào Đông Trì nghiêm mặt, trợn mắt nhìn Lăng Ngư Nhạn, đôi mắt liền hiện lên một tia khinh thường rất nhanh, miệng lại lẩm bẩm:
- Quỷ nghèo như oan hồn bất tán.
Cất bước đi tới trước bàn làm việc, Tào Đông Trì cầm một phần tài liệu, đưa mắt nhìn đám người Lăng Ngư Nhạn một chút:
- Người nhà của vị người thực vật kia phải không?
Lăng Ngư Nhạn vội vàng gật đầu.
Chát!
Tào Đông Trì cầm tập tài liệu ném mạnh xuống mặt đất, hơn nữa còn đưa chân đạp mạnh, giương mắt khinh miệt cười:
- Các người có thể cút !