- Có người gõ cửa?
Tiêu Dương mở lim dim hai mắt, mơ mơ màng màng bật đèn lên.
Nhìn đồng hồ thì đã gần một giờ sáng.
- Lúc này sao còn có người gõ cửa?
Tiêu Dương vừa nghĩ vừa lầm bầm, đồng thời cũng xốc chăn mền lên, đi ra hướng cửa.
- Ai đó?
Cửa phòng bảo vệ mở ra...
Vẻ mặt Tiêu Dương ngẩn ra.
Trước mắt, gió lạnh đêm khuya thổi qua từng chút hơi lạnh, mái tóc rơi rối loạn như đang run rẩy trong gió lạnh, khuôn mặt trong sáng giờ phút này không che dấu được vẻ lo lắng. Đôi môi tái nhợt, hai mắt trông mong tỏa ra vẻ bàng hoàng và bất lực, khoác một chiếc áo, bên trong vẫn mặc áo ngủ. Có thể thấy được lúc cô đi ra ngoài là vội vàng tới mức nào.
Trong ánh mắt cô ẩn chứa vẻ lo lắng và e ngại.
- Cô Lăng?
Nửa ngày sau Tiêu Dương mới mở miệng.
- Tiêu Dương, van anh đưa tôi tới Tranh y viện có được không?
Lăng Ngư Nhạn cố gắng đè nén tiếng nói của mình, nhưng lại không tự chủ được để lộ vài phần nghẹn ngào.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiêu Dương kinh ngạc, ánh mắt lướt qua Lăng Ngư Nhạn, xác định không phải cô bị ốm, cũng không hỏi nhiều:
- Chờ một chút!
Lập tức Tiêu Dương thay người xoay quần áo, đồng thời mở ngăn kéo, lấy một nắm tiền ra đút vào túi, chợt cất bước đi ra ngoài.
- Đi thôi!
Đang giữa đêm khuya, nếu không phải Tiêu Dương có xe, muốn đi ra đón xe thì chắc rằng khó vô cùng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lăng Ngư Nhạn phải gõ cửa phòng hắn. Đây là sự trợ giúp duy nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Chiếc xe Chery màu đỏ lướt ra khỏi cửa trường đại học nhanh như gió...
- Khổ cực cho anh Tiêu rồi.
Trong phòng trực ban, Lâm Tiểu Thảo nhìn hướng chiếc xe biến mất, trong đầu đã bắt đầu liên tưởng phong phú, đồng thời cũng nghiêm nghị và kính trọng nói:
- Phải học tập anh Tiêu.
- Học tập gì?
Tiểu Vũ vốn đang mơ mơ màng màng, lúc này không
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc, chớp chớp mắt:
- Vừa rồi cậu không thấy sao? Đi cùng xe với anh Tiêu là một mỹ nữ...
Tiểu Vũ bừng tỉnh hiểu ra.
...
...
Đi thẳng tới bệnh viện.
Bên trong xe yên tĩnh vô cùng. Tay Lăng Ngư Nhạn nắm chặt vạt áo theo tiềm thức, thân hình mỏng manh run rẩy khẽ.
Tiêu Dương lái xe với tốc độ cao nhất!
Vù!
Chiếc xe Chery màu đỏ lao vọt đi nhanh như sao chổi, chẳng khác gì BMW.
- Có tiện nói xem có chuyện gì xảy ra hay không?
Lúc đến gần bệnh viện, Tiêu Dương giảm tốc độ tại một ngã tư, đồng thời hỏi khẽ.
Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi, hốc mắt đã ngân ngấn nước:
- Mẹ em... Vào bệnh viện...
Tiêu Dương im lặng một chút rồi nói:
- Xin lỗi, không biết bác gái bị bệnh gì thế?
- Lúc em còn nhỏ, cha mẹ gặp tai nạn giao thông...
Giọng Lăng Ngư Nhạn trầm giọng, đau khổ nói, dường như gợi nhớ về một quá khứ bi thương:
- Cha em... Mất mạng tại chỗ. Mà mẹ em liền trở thành người thực vật. Mười mấy năm nay mẹ em cũng chỉ có thể nhờ thuốc men để duy trì tính mạng...
- Đêm nay...
Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn đã đầm đìa nước mắt:
- Anh trai em gọi điện thoại nói, bệnh tình mẹ em diễn biến nguy kịch, hiện tại đã đưa vào bệnh viện rồi...
Tiêu Dương đưa khăn tay cho Lăng Ngư Nhạn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Từ biểu hiện bình thường học hành và làm việc chăm chỉ tiết kiệm của Lăng Ngư Nhạn, Tiêu Dương đã đoán được điều kiện nhà Lăng Ngư Nhạn có lẽ không tốt rồi nhưng tuyệt đối không thể ngờ được cô lại có tuổi thơ “đen tối” như vậy. Thậm chí khoảng tối này còn làm bạn với cô cho tới tận hôm nay.
Con nhà nghèo phải trưởng thành sớm.
Nếu không phải có vụ tai nạn giao thông năm đó, Lăng Ngư Nhạn hôm nay hoàn toàn có thể hưởng thụ tình yêu và sự ấm áp của cha mẹ như những đứa trẻ khác, hoàn toàn có thể giống các bạn học của mình, vui sướng trên mặt đất trường đại học, tham gia hoạt động... Mà không phải hầu như mỗi ngày đều làm thuê tới tận đêm khuya.
Cảnh vật ngoài cửa xe lướt nhanh đi.
Lăng Ngư Nhạn cầm khăn lau dòng nước mắt như đang không ngừng chảy, giọng nói nghẹn ngào, thì thào kể.
- Không sao đâu... Nhất định là sẽ không sao đâu.
- Yên tâm đi.
Lúc này Tiêu Dương nói khẽ.
- Bác gái là người hiền, tất nhiên sẽ được trời phù hộ.
- Tới rồi...
Hầu như Lăng Ngư Nhạn nhảy vọt xuống xe, chạy vào đại sảnh lầu một của bệnh viện. Mười mấy năm qua Lăng Ngư Nhạn đã tới bệnh viện này vô số lần lấy thuốc cho mẹ mình, hiển nhiên vô cùng quen thuộc với nơi này, vọt vào rất nhanh liền tìm được vị trí mẹ mình, không dừng lại chút nào liền trực tiếp chạy lên lầu bốn của bệnh viện.
Tiêu Dương đi sát phía sau cô.
- Anh...
Lăng Ngư xong lên trước tiên, thấy một bóng người đang đứng dựa vào tường trong hành lang.
Cậu thanh niên kia nhiều lắm chỉ lớn hơn Lăng Ngư Nhạn hai ba tuổi, có lẽ không được đi học như những học sinh khác, khuôn mặt đã lộ vết hằn năm tháng. Nghe thấy giọng Lăng Ngư Nhạn, gã ngẩng phắt đầu dậy, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt sưng húp cũng đủ để nói rõ tình hình hiện tại của cậu thanh niên này rồi.
- Anh...
Lăng Ngư Nhạn rơi lệ đầy mặt chạy tới:
- Mẹ... Mẹ đâu?
Ngoài mẹ ra thì đây là người chí thân duy nhất trên đời của Lăng Ngư Nhạn, Lăng Phong.
Vẻ mặt Lăng Phong cực kỳ khó coi, cố nén đau thương trong lòng.
- Anh...
Lăng Ngư Nhạn nắm chặt tay gã, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không rõ, khuôn mặt càng sợ hãi mà tái nhợt đi.
- Tình hình của mẹ... Rất nguy kịch.
Giọng Lăng Phong rất nghiêm trọng.
- Bác sĩ Trần đang ở trong phòng kiểm tra cho mẹ...
Lăng Ngư Nhạn lập tức vọt vào...
- Em Nhạn.
Lăng Phong vội gọi một tiếng.
Giờ phút này cửa phòng bệnh vừa vặn mở ra, một người bác sĩ mặc áo trắng đi tới.
- Bác sĩ Trần!
Giọng Lăng Ngư Nhạn vô cùng lo lắng: