- Đi thôi!
Một tay Tiêu Dương nắm tay Tô Tiểu San, bóng người chạy rất nhanh ra cửa động, đồng thời cũng tắt đèn pin.
Vù!
Thân thể hắn giống như mũi tên rời dây cung, mang theo Tô Tiểu San đi tới trước một tấm bia mộ trên sườn núi, ngồm thụp xuống.
- Tiêu...
Tiêu Dương bịt miệng Tô Tiểu San, nói nhỏ bên tai cô.
- Đừng lên tiếng!
Tô Tiểu San lập tức yên lặng ngay.
Vù! Vù! Vù!
Mấy tiếng xé gió vang lên!
Tổng cộng có ba bóng người áo đen di động rất nhanh như linh hồ trong đêm, mà mục tiêu chính là phía di tích kia.
Vù...
Ba bóng người tiến vào bên trong rất nhanh...
- Đi, rời khỏi nơi này trước đã.
Một tay Tiêu Dương ôm lấy Tô Tiểu San, thân hình nhẹ nhàng không tiếng động như sếu đêm, thả người nhảy lên, trong chớp mắt đã chạy về phía cuối con đường Bất Quy.
- Lái xe đi!
Tiêu Dương quát khẽ một tiếng.
Tô Tiểu San khởi động xe rất nhanh, quay đầu lại, rời khỏi “đường không về“.
Ngựa xe như nước!
Xe Mercedes- Benz màu đỏ đã về tới nội thành, từ từ chạy trên đường quốc lộ.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tiểu San vẫn chưa hiểu gì, không nhịn được hỏi.
- Ba người vừa rồi đi theo hướng ngược với đường Bất Quy, hẳn là không biết sự tồn tại của chúng ta.
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy ba người đó là ai?
- Tôi cũng không biết.
Tiêu Dương lắc đầu.
- Chẳng qua có thể khẳng định là không tiếp xúc với bọn họ, chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
- Bởi vì bốn chữ cổ kia sao?
Tiêu Dương trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu.
- Xem như là thế đi! Cô Tô, bốn chữ nọ liên quan tới một bí mật, cô ngàn vạn không được tiết lộ ra ngoài, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.
Mặc dù Tô Tiểu San vẫn đang khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng như vậy, câu hỏi ra tới mép rồi cũng không thể không nuốt xuống, gật đầu khẽ;
- Tôi biết rồi.
- Tôi hơi mệt rồi, cô tiễn tôi về thôi.
Tiêu Dương duỗi lưng một cái. Vung dao găm một hồi trong di tích kia hình như khiến hắn tốn không ít sức lực.
- ....
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, có vẻ chẳng biết phải nói gì.
Nam nữ hẹn hò, hẳn phải là nữ nói những lời này chứ. Sao tự dưng đến thằng nhãi này lại ngược lại vậy!
Nhấn mạnh ga, chiếc xe đi rất nhanh về phía Phục Đại...
- Được rồi, còn một việc.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Phiền cô chuyển lời với bác Tô một câu, thực lực Bích Lân Đường không đơn giản như những gì họ thể hiện ra đâu. Nếu Thanh Diễm Xã có hành động gì với Bích Lân Dường thì tốt nhất nên báo trước cho tôi một tiếng.
Vẻ mặt Tô Tiểu San nghiêm lại, cắn môi, từ từ gật đầu.
Xe đi chậm lại trước cửa Phục Đại.
Trong nháy mắt khi Tiêu Dương đẩy cửa xe ra, một luồng không khí bỉ ổi ập tới!
Giương mắt nhìn lại, Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đang ở trong phòng trực ban, dùng ánh mắt đầy ý đồ nhìn Tiêu Dương. Ánh mắt vốn còn mang chín phần ngây thơ của Tiểu Vũ không biết đã bị Lâm Tiểu Thảo ảnh hưởng mà trở nên biến chất từ lúc nào.
- Anh Tiêu...
Lúc Tiêu Dương đi tới, Lâm Tiểu Thảo lập tức nháy mắt cười:
- Mệt quá hả.
- Sao cậu lại biết?
- Làm sao tôi lại không biết!
Lâm Tiểu Thảo đưa mắt ra vẻ ngầm hiểu:
- Anh Tiêu, nghỉ ngơi quan trọng hơn. Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Dương rời đi, Lâm Tiểu Thảo lại lâm vào sùng bái...
Trở lại phòng ngủ cho bảo vệ đã là mười một giờ đêm.
Tiêu Dương tắm rửa một hồi cho thoải mái xong, ngó đầu ra thấy vẫn có không ít phòng còn sáng đèn, lập tức đẩy cửa ra.
- Cô bé này, đại gia đây vài ngày chưa phát uy thì tưởng tôi là con mèo bệnh sao?
Tiêu Dương trực tiếp đi tới, buông giọng nói:
- Mấy cô, tắt đèn tắt đèn, đến giờ lên giường rồi!
Tiếng nói oang oang của hắn vang lên khắp mấy gian phòng.
- Còn không tắt đèn... Ông đây sẽ tới tắt giúp đấy.
Tiêu Dương cười hắc hắc.
Tiếng nói vừa dứt, vốn có không ít phòng vừa tắt đèn lại sáng lên lần nữa, giống như có vô số giọng nói hấp dẫn đang dụ dỗ Tiêu đại gia:
- Có bản lãnh thì tới đây.
Con ngươi của Tiêu đại gia trừng lớn, vén ống tay áo, cười tà ác nói:
- Đại gia mà lên... Là không xuống nữa đâu!
Xoạt xoạt!
Đèn đóm tắt ngấm...
Tiêu Dương cười đắc ý, trong nháy mắt khi xoay người, cảm thấy trên đầu có tiếng gió vù vù.
- Sát!
Vọt vào phòng bảo vệ nhanh như chớp, đồng thời bên tai truyền tới tiếng chai lọ rơi loảng xoảng.
- Phụ nữ và tiểu nhân là thật khó chiều.
Tiêu Dương tự an ủi mình, một lát sau liền thay áo lên dường, tắt đèn đi ngủ...
Không biết bao lâu sau, Tiêu Dương chỉ cảm thấy mình đã ngủ mơ mơ màng màng...
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa phòng bảo vệ vang lên dồn dập!
...