Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 219: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Gió âm giống như thổi xuyên qua tận xương cốt...

Nghe Tiêu Dương nói xong nửa câu trước, trái tim Hoàng Phi Ưng hơi yên, nhưng nửa câu sau suýt nữa khiến hồn vía gã bay lên trời!

Đồng tử gã trong phút chốc trợn tròn xoe, kinh hãi, sợ sệt...

Anh chỉ mới dẫm lên xương đầu người ta thôi...

Những lời này đánh sâu vào đầu não Hoàng Phi Ưng rất nhanh, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt như giấy. Truyện dân gian Tiêu Dương vừa mới kể kia còn văng vẳng trong đầu gã...

- Dẫm lên đầu hắn... Á á!!

Hoàng Phi Ưng nhảy dựng lên, nước mắt đầm đìa, lệ rơi đầy mặt, đồng thời hô to nhảy lớn:

- Mẹ ơi! Con còn chưa muốn chết...

Trong lúc nhảy lên gã xoay người trong nháy mắt, hai chân chạm đất, đồng thời lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ngược trở về theo đường tới, tốc độ cực nhanh, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

- Quả nhiên tiềm năng của con người là vô hạn mà.

Tiếng hét kinh hãi của Hoàng Phi Ưng từ bên tai đi xa rất nhanh, Tiêu Dương không nhịn được phải cảm thán:

- Không ngờ là ... Gã lại có thể chạy nhanh tới vậy...

Lúc này khóe miệng Tô Tiểu San không khỏi nở nụ cười:

- Tiêu Dương, không ngờ công phu chỉnh người khác của anh thật đúng là giỏi lắm. Đêm nay Hoàng Phi Ưng đã bị anh dọa sợ thật rồi, tôi nghĩ trong thời gian ngắn gã không có khả năng tới làm phiền tôi đâu... Thế giới rốt cục cũng yên tĩnh rồi.

Tô Tiểu San thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng rồi, Tiêu Dương, anh bắt hai người vệ sĩ kia rồi làm gì bọn họ rồi?

Tô Tiểu San tò mò hỏi.

- Vệ sĩ?

Ánh mắt Tiêu Dương lộ vài phần nghi hoặc.

- Tôi bắt vệ sĩ bao giờ chứ?

- Anh... Không làm?

Vẻ mặt Tô Tiểu San trong nháy mắt liền trắng bệch, cả người căng cứng, theo tiềm thức tới gần Tiêu Dương vài phần, giương mắt nhìn, thấy giờ phút này Tiêu Dương đang nén nhịn cười, lập tức hiểu r, vung nắm tay đập lên cánh tay hắn mấy cái:

- Thằng ranh láo toét! Dám trên cô nương này à!

Tô Tiểu San đã hiểu rõ vừa rồi mình bị Tiêu Dương đùa cợt rồi.

Tiêu Dương cười ha hả:

- Cô Tô, chỉ đùa một chút thôi, không ngờ cô cũng sợ thật.

Tiêu Dương xua tay:

- Mấy vệ sĩ này ngủ yên trên xe rồi.

- Ai nói tôi sợ chứ.

Tô Tiểu San hừ một tiếng, chỉ là thân thể không tự chủ mà tới gần Tiêu Dương hơn.

Nơi này là bãi tha mà đường Bất Quy, nói không sợ là chuyện không có khả năng.

Tiêu Dương cười lắc đầu:

- Cô Tô, lúc này đã không còn sớm nữa, mục đích đêm nay của cô cũng đạt được rồi, không bằng chúng ta trở về đi.

- Trở về?

Tô Tiểu San nhìn thoáng qua phía trước, chần chờ một chút, khẽ cắn môi:

- Nếu đã tới rồi thì tôi muốn....

- Chỉ cần cô không sợ, tôi cũng không ngại lấy thân bồi quân tử đâu.

Hai tay Tô Tiểu San nắm lấy cánh tay Tiêu Dương, suy nghĩ một chút rồi gật đầu khẽ.

Tiếp tục đi về phía trước...

- Tiêu Dương, vừa rồi chuyện anh kể... Chẳng lẽ anh biết Hoàng Phi Ưng sẽ giẫm lên thứ gì sao?

- Khắp nơi bãi tha ma đều là hòn đá, xác suất giẫm trúng rất cao, càng huống chi thần kinh Hoàng Phi Ưng căng thẳng như vậy, chỉ cần có chút động tĩnh là gã đều kinh hãi, chuyện kế tiếp là đương nhiên xảy ra rồi.

- ...

- Di tích cô nói ở ngay phía trước rồi.

Tiêu Dương cầm đèn pin quét về phía trước vài cái. Ở trước chân núi xuất hiện một cửa động tối đen như mực, xung quanh có không ít dấu vết của máy móc.

- Xem ra ban ngày nơi này đã bị dò xét hoàn toàn rồi.

Đôi mắt Tô Tiểu San tỏa ra vài phần thất vọng, trầm ngâm một lúc mới nhìn Tiêu Dương:

- Có muốn vào xem một chút không?

- Chỉ là ngắm cảnh thuần túy thôi.

Tiêu Dương lại chẳng quan tâm lắm.

Cửa động rất lớn nhưng có cầu thang được đục đẽo. Hai người Tiêu Dương và Tô Tiểu San có thể dễ dàng sóng vai đi xuống. Đi xuống cửa động, trước mắt là một nơi giống như hang núi, vô cùng trống trải, thậm chí ngay cả trên vách tường cũng hẳng có nửa điểm đồ vật gì.

- Xem ra không phải là di tích có giá trị gì...

Tô Tiểu San nhìn đã hoàn toàn hết hy vọng, chẳng qua khi nhìn về phía Tiêu Dương lại thấy hắn nhìn không chớp mắt vào vách tường phía trước...

Nhìn theo ánh mắt Tiêu Dương, Tô Tiểu San cũng không nhận ra thứ gì khác thường. Nửa ngày sau thấy ánh mắt Tiêu Dương vẫn chưa thu hồi, cô không nhịn được hỏi một tiếng:

- Tiêu Dương... Anh đang nhìn cái gì thế?

Tiêu Dương thu hồi tâm tình, ánh mắt lại chuyển lên vách tường, chiếu đèn pin tới.

- Cô xem. Dấu vết trên vách tường... Có giống vết kiếm không?

- Vết kiếm?

Tô Tiểu San sửng sốt, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Tôi không biết...

- Cầm đèn pin đi...

Tiêu Dương đưa đèn pin cho Tô Tiểu San xong liền khom người, không biết rút thanh dao găm ngọc ra từ chỗ nào, chậm rãi tiến đến, ánh mắt chăm chú nhìn vào vách tường phía trước, chắp tay đứng, tập trung toàn bộ tinh thần...

Chỉ chốc lát sau...

Bỗng nhiên dao gặp trong tay Tiêu Dương vẽ lại một dấu vết lờ mờ trên tường, di chuyển theo mấy vết, cổ tay chuyển động!

Vù! Vù! Vù!

Ánh sáng lạnh lóe lên, dường như hắn đang suy diễn kiếm chiêu quỷ dị vậy...

Phía sau, tầm mắt Tô Tiểu San từ từ tụ lại, ánh mắt chậm rãi từ khó hiểu trở thành kinh ngạc. Theo cánh tay Tiêu Dương vung lên, trên vách tường bất ngờ xuất hiện mấy chữ cổ...

- Thiên thu vạn đại?

Động tác Tiêu Dương cũng ngừng lại, nhìn không dời mắt khỏi bốn chữ cổ này.

- Thiên thu vạn đại!

Miệng Tiêu Dương đọc từng chữ, mắt hơi nheo lại, dường như muốn ghi khắc dấu vết và ý cảnh của bốn chữ này vào đầu. Đôi mắt sáng như sao trời của hắn từ từ tỏa ra thần thái khác thường.

- Thiên thu vạn đại... Thiên thu vạn đại...

Tô Tiểu San không nhịn được, tiến lên vài bước:

- Tiêu Dương, sao mấy chữ này lại hiện ra trên vách tường di tích? Là anh vừa khắc vào hay là...

Tiêu Dương tập trung lại, nhìn Tô Tiểu San cười:

- Cô Tô, đêm nay... À?

Vẻ mặt Tiêu Dương hơi thay đổi, lỗ tai như động đây một chút.

Hắn lập tức xoay người, dao găm trong tay vẽ rất nhanh lên vách tường...

Xoẹt!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️