Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 218: Anh chỉ đang dẫm lên đầu y thôi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Á!

Đột nhiên Hoàng Phi Ưng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, khuôn mặt kinh sợ nhìn về phía trước;

- Đó ... Đó là...

Một ngọn lửa màu xanh lơ lửng giữa không trung, chợt lóe lên rồi biến mất, như ẩn như hiện.

- Ma trơi.

Tô Tiểu San trấn định hơn Hoàng Phi Ưng nhiều, bĩu môi:

- Hoàng Phi Ưng, đừng quên nơi này là bãi tha ma.

Toàn thân Hoàng Phi Ưng run rẩy.

- Còn nữa...

Tô Tiểu San nói:

- Anh đừng có gọi quỷ nữa. Đợi lát nữa nếu anh gọi về một con thật thì tôi xem thử anh đối phó ra sao...

Hai chân Hoàng Phi Ưng lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngã phệt xuống đất, khuôn mặt hoảng sợ, vội vàng đưa mắt nhìn mấy vệ sĩ công ty bảo an Thánh Long:

- Các người... Mau, đi về phía trước...

Mấy vệ sĩ đi nhanh tới...

- Chờ một chút!

Sắc mặt Hoàng Phi Ưng lại thoáng biến đổi, môi cũng trắng bệch ra:

- Một hai ba bốn năm sáu bảy.... Bảy... Sao lại còn có bảy người!!!

Tiếng nói vừa dứt, dường như mấy vệ sĩ này cũng mới giật mình, mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi.

- Hoàng Phi Hồng! Hoàng Phi Hồng đâu?

Giọng nói dồn dập mang theo vẻ bối rối. Giữa bãi tha ma đầy gió lạnh lẽo, đột nhiên thiếu một người, chuyện này gợi lên nỗi sợ trong lòng mọi người.

Hàm răng Hoàng Phi Ưng không ngừng đánh vào nhau lập cập, phát ra tiếng lách cách. Nếu không phải có Tô Tiểu San bên cạnh thì chỉ sợ gã đã bỏ chạy từ lâu rồi.

- Có thể y không thoải mái nên lộn về thôi.

Vẻ mặt Tô Tiểu San như thường, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi tiếp, đúng không Phi Ưng?

- Đúng đúng đúng đúng...

Giọng nói Hoàng Phi Ưng run rẩy, lắp bắp liên hồi.

Vô cùng cẩn thận đi về phía trước, âm khí quanh thân đám người càng đặc hơn vài phần, ánh trắng phản xạ lại từ đèn pin khiến người ta càng e ngại.

- Một hai ba bốn năm sáu...

Đồng tử Hoàng Phi Ưng thoáng cái mở to, giọng điệu kinh hãi:

- Sáu người!! Sao lại còn có sáu người rồi!

- Không thấy Trần Đại Ưng đâu cả!

- Làm sao một người sống sờ sờ như vậy lại vô cớ mất tích được...

- Nơi này quá tà môn rồi.

Toàn thân ai nấy đều run run. Người bên cạnh biến mất quỷ dị như vậy, không có bất cứ dấu hiệu gì...

- Ông chủ Hoàng, công ty chúng tôi không nhận vụ làm ăn này được nữa rồi.

Một gã vệ sĩ dùng giọng điệu bối rối, hai chân cũng đang run rẩy nói:

- Tiền đặt cọc của anh, chúng ta sẽ hoàn lại một nửa cho anh!

- Chúng ta đi!

Vèo!

Sáu người còn lại nhanh chóng chạy ngược về phía con đường cũ...

- Ấy! Các người .... Đừng đi chứ!

Khuôn mặt Hoàng Phi Ưng càng tái nhợt. Không có mấy vệ sĩ cao lớn này, Hoàng Phi Ưng giống như một cây cỏ nhỏ lắc lư trong gió thu, nội tâm tràn ngập kinh hoành.

- Tôi trả các ngươi gấp đôi nhé! Quay lại! Quay lại đi!

Nhưng sáu bóng người càng gọi lại càng chạy nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Phi Ưng.

Hai chân Hoàng Phi Ưng run rẩy, môi khô khốc, xoay người lại nói:

- San San, hay là chúng ta cũng... Á!

Gã thét lên một tiếng kinh hãi!

Bóng dáng Tô Tiểu San cũng bất ngờ không thấy đâu nữa!

Đồng tử Hoàng Phi Ưng trừng lớn muốn nứt ra...

Xoẹt!

Đột nhiên có một cánh tay khoác từ phía sau người gã...

- Á á!

Suýt nữa Hoàng Phi Ưng ngã phệt xuống đất, bên tai truyền tới tiếng cười hì hì:

- Đùa anh một chút thôi mà.

Tô Tiểu San mỉm cười xuất hiện trước mắt Hoàng Phi Ưng.

Phù!

Hoàng Phi Ưng nặng nề lau trán đầy mồ hôi lạnh của mình:

- San San, không bằng chúng ta cũng đi thôi. Nơi này... Quá tà môn rồi.

Xoạt...

Lại một cánh tay khoác lên vai Hoàng Phi Ưng...

- San San, đừng đùa...

Giọng Hoàng Phi Ưng đột nhiên im bặt, đồng tử lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này Tô Tiểu San đang ở trước mặt mình, vậy... Vậy thì... Tay ai khoác lên vai mình chứ?

- Á!!

Hai chân Hoàng Phi Ưng mềm nhũn, rốt cục ngồi bệt xuống đất.

- Hoàng tiên sinh.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Một tay Tiêu Dương đỡ Hoàng Phi Ưng, nghi hoặc hỏi thăm:

- Hoàng tiên sinh, anh sao thế?

Hoàng Phi Ưng giương mắt nhìn Tiêu Dương, kinh hồn chưa tan:

- Là anh?

- Anh cho rằng là ai?

Tiêu Dương hỏi ngược lại.

Toàn thân Hoàng Phi Ưng không tự chủ được mà run lên, khuôn mặt miễn cưỡng rặn ra một nụ cười:

- Không... Không có.

- Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi hơi không thoải mái.

Tiêu Dương cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Hoàng Phi Ưng.

- Hiện tại không sao rồi. Chúng ta đi thôi.

Hai chân Hoàng Phi Ưng giống như mọc rễ tại chỗ.

- Phi Ưng, nếu anh sợ thì cứ về trước đi.

Tô Tiểu San nói.

- Sợ?

Hoàng Phi Ưng vội vàng ưỡn ngực:

- Tôi... Tôi làm gì phải sợ chứ. Đi... Đi...

Rời đi trước là nhận thua!

Hoàng Phi Ưng cũng không muốn nhận thua đơn giản như vậy.

Gã kiên trì tin tưởng mình có trái tim yêu sâu sắc San San.

- Phong cảnh nơi này thật sự không tồi nhỉ.

Ba người vừa đi, Hoàng Phi Ưng vừa run rẩy, Tiêu Dương lại vừa thưởng thức phong cảnh bãi tha ma.

- Được rồi, tôi kể cho anh nghe một chuyện cổ về bãi tha ma nhé?

Tiêu Dương hắng giọng, bắt đầu thủng thẳng kể:

- Trong dân gian có một truyền thuyết lâu đời, trong truyền thuyết nói mỗi một người đi ngang qua bãi tha ma, bước đi cũng phải cực kỳ cẩn thận. Bởi vì tử thi trên bãi tha ma thật sự rất nhiều, có một số bởi năm tháng trôi qua, xương cốt lộ ra ngoài mặt đất. Cho nên trên đường đi qua bãi tha ma, điều cấm kỵ nhất chính là giẫm lên xương người ta...

- Nếu dẫm lên chân bọn họ thì ngày sau đó nhất định chân anh sẽ gặp đại họa. Nếu giẫm lên tay bọn họ thì không bao lâu tay anh rất có khả năng bị bẻ gẫy...

Gió âm thổi qua, chỉ có giọng nói của Tiêu Dương đang văng vẳng...

Rắc!!

Ba bóng người đột nhiên dừng lại.

Hai mặt nhìn nhau...

Nửa ngày sau bọn họ mới từ từ cúi đầu...

Dưới chân phải của Hoàng Phi Ưng rõ ràng là một vật cứng không rõ...

Hoàng Phi Ưng ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương nhìn thoáng qua, giương mắt nhìn Hoàng Phi Ưng, vỗ vai gã, giọng nói cố gắng ra vẻ nhẹ nhàng.

- Không có gì lớn... anh chỉ đang... dẫm lên đầu y thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️