Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 215: Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiến sĩ du học mới hai mươi lăm tuổi!

Hoàng Phi Ưng có vốn liếng để kiêu ngạo, đương nhiên là chỉ ở lĩnh vực kia của y.

Nói đến đánh nhau...

Đúng như lời Tiêu Dương, gã là Hoàng Phi Ưng, không phải Hoàng Phi Hồng.

So sánh thân hình hai người một chút, mặc dù Hoàng Phi Ưng cảm thấy Tiêu Dương cũng không to con gì nhưng nhìn vẻ tự tin dạt dào trên khuôn mặt đối phương cũng khiến gã hơi mất bình tĩnh. Hoàng Phi Ưng đeo cặp kính mắt thật dầy kia khó có thể nổi lên ý nghĩ ra tay đánh đấm với Tiêu Dương.

Vẻ mặt thay đổi vài lần, gã hừ lạnh một tiếng, miệng vẫn không chịu thua kém, lạnh lùng nói:

- Đánh nhau à? Chỉ có người thô túc mới làm chuyện như vậy thôi.

Tiêu Dương cười nói:

- Nếu thế thì tiên sinh Hoàng Phi Ưng hẳn là người cao nhã thoát tục rồi.

- Không dám nhận.

Hoàng Phi Ưng đẩy nhẹ gọng kính của mình một chút, khuôn mặt thanh tú lộ vài phần mỉm cười:

- Được rồi, còn chưa hỏi thăm, tôi, Hoàng Phi Ưng, tốt nghiệp khoa sinh hóa chuyên nghiệp của đại học New Hampshire của Mỹ, có bằng tiến sĩ.

- Nghe chẳng hiểu chút nào.

Tiêu Dương lẩm bẩm, vẻ tươi cười trên khuôn mặt không hề giảm:

- Tiêu Dương, bảo vệ Phục Đại.

Nghe vậy, Hoàng Phi Ưng hơi ngẩn ra một chút, vẻ tươi cười trên mặt càng tăng.

Hóa ra chỉ là một tên bảo vệ!

Một gã bảo vệ mà thôi!

Trong lòng Hoàng Phi Ưng đã thoải mái hơn phân nửa. Đối thủ như vậy, cho dù đêm nay có thể để hắn tạm thời đắc ý nhưng tuyệt đối không có cửa trở thành uy hiếp chính thức cho mình.

Mình đường đường là tiến sĩ, còn không bằng một bảo vệ sao?

Mặt Hoàng Phi Ưng lộ vẻ tươi cười:

- Tiêu Dương, bỏ tay San San ra đi. Anh không xứng đâu.

- Thế ai xứng?

Tiêu Dương lại càng nắm chặt tay Tô Tiểu San hơn, cười tủm tỉm nhìn Hoàng Phi Ưng:

- Anh sao?

- Ít nhất tôi có thể khiến San San sống rất tốt.

Hoàng Phi Ưng cố gắng ưỡn ngực, ánh mắt lộ vài phần kiêu ngạo:

- Hiện tại tôi là cố vân nghiên cứu cao cấp đặc biệt của tập đoàn Hắc Sơn. Nhà họ Hoàng chúng ta và nhà họ Tô lại quen biết nhiều năm...

Ánh mắt Hoàng Phi Ưng mang theo chút thương xót nhìn Tiêu Dương, chỉ còn kém không nói ra khỏi miệng rằng:

- Anh có cái gì mà đòi tranh phụ nữ với tôi chứ?

- Tập đoàn Hắc Sơn sao?

Tiêu Dương hơi ngẩn ra, sau đó mặt lại càng tươi cười dào dạt hơn:

- Hóa ra là nhân tài đứng đầu tập đoàn lớn đấy...

Vẻ tươi cười của Tiêu Dương thu lại, nghiêm mặt nhìn Hoàng Phi Ưng:

- Thế thì đã sao?

Vẻ mặt của Hoàng Phi Ưng quýnh lên, khuôn mặt co quắp vài cái, vô thức nắm chặt bàn tay.

Chẳng lẽ thằng nhãi này chẳng có nửa điểm giác ngộ cần thiết sao?

- Anh không xứng với San San!

Rốt cục Hoàng Phi Ưng cũng không nhịn nổi mà phải nói ra lời. Nhất là lúc nhìn thấy bàn tay của Tiêu Dương đang nắm chặt bàn tay xinh đẹp của Tô Tiểu San, ngực gã giống như có một luồng lửa giận phun trào.

- Đủ rồi!

Giờ phút này Tô Tiểu San quát một tiếng trầm thấp, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hoàng Phi Ưng:

- Phi Ưng, làm gì cũng phải để một đường lùi, ngày sau còn tiện gặp nhau. Hoàng Phi Ưng trong trí nhớ của tôi không phải là người chỉ biết gây sự, không nói lý lẽ như vậy.

- San San, em nói anh... Không biết lý lẽ sao?

Hoàng Phi Ưng mở to hai mắt, thật không thể tin nổi.

Vị hôn thê của mình bị người khác nắm tay mà...

Trong tâm lý của Hoàng Phi Ưng, quả thật Tô Tiểu San chính là vị hôn thê của mình chứ không còn nghi ngờ gì nữa!

Trái tim có cảm giác đau quặn, Hoàng Phi Ưng nhìn Tô Tiểu San chăm chú:

- San San, trước đây em không thế này. Không phải em rất thích gọi anh là anh Phi Ưng sao...

- Đó là lúc ba tuổi thôi.

Tô Tiểu San có cảm giác chỉ muốn đập đầu vào miệng đậu hủ tự sát.

Chẳng lẽ thật sự vị tiến sĩ này vẫn luôn nhớ kỹ mọi chuyện lúc ba tuổi sao?

- Anh không cần biết!

Hoàng Phi Ưng bước nhanh về phía trước, ngăn cản đường đi của Tô Tiểu San và Tiêu Dương, trầm giọng nói:

- Nói ngắn gọn, đêm nay tuyệt đối anh không thể cho bất cứ kẻ nào mang em đi.

Tô Tiểu San quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà, người lớn bên trong hình như chẳng hề có ý định ra ngăn cản màn hài kịch này.

Xem ra cũng giống như lời anh trai họ Tiêu nói, hiện tại chuyện của thanh niên phải để thanh niên xử lý thôi.

- Anh khẳng định là mình có thể ngăn cản tôi sao?

Tiêu Dương chăm chú hỏi Hoàng Phi Ưng một câu.

- Hừ!

Hoàng Phi Ưng tháo mắt kính của mình xuống, hít sâu một hơi, nói không chút yếu thế:

- Thời đại học tôi đã từng học Taekwondo... Anh đừng tưởng rằng Hoàng Phi Ưng tôi...

Bịch!

Thân thể Hoàng Phi Ưng phịch một cái liền bắn ra ngoài, tạo thành hình vòng cung hoàn mỹ, rơi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Rầm!

Một tiếng động trầm thấp vang lên.

- Anh là Hoàng Phi Ưng...

Tiêu Dương nắm tay Tô Tiểu San cất bước đi thẳng, lạnh nhạt bỏ lại một câu:

- Đáng tiếc là anh bay cũng không cao lắm.

- Đứng lại!

Giọng Hoàng Phi Ưng phía sau còn mang theo vài phần khí lạnh, ánh mắt cũng hơi lóe lên một tia sợ hãi nhưng vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Tôi muốn quyết đấu với anh!

Nghe vậy, Tiêu Dương ngẩn ra, chợt xoay người lại:

- Thế nào? Còn chưa phục à?

Hoàng Phi Ưng biến sắc, hầu như vô thức lui lại phía sau ngay mấy bước, vẻ mặt biến đổi vài phần, sau đó chợt trầm giọng nói:

- Hừ! Ẩu đả chẳng qua chỉ là chuyện của đám lưu manh thô tục. Anh có dám quyết đấu theo kiểu cao nhã với tôi không!

Mắt Tô Tiểu San hơi nheo lại, sắc mặt có vẻ không tốt. Đêm nay cô mang Tiêu Dương tới làm khiên đỡ đạn, mục đích chỉ là để ngăn cuộc hôn nhân hài hước này lại. Không ngờ rằng đã vậy mà Hoàng Phi Ưng vẫn còn lằng nhằng...

- Hoàng Phi Ưng...

Tiêu Dương đưa tay ngăn Tô Tiểu San, giương mắt nhìn Hoàng Phi Ưng:

- Nói tôi nghe một chút.

- Người thô lỗ giải quyết mọi chuyện chẳng có cách nào ngoài đánh đấm!

Hoàng Phi Ưng nói to:

- Họ Hoàng tôi là một người nhã nhặn...

- Đúng, thật ra tôi cũng là một người nhã nhặn.

Tiêu Dương lập tức phụ họa một tiếng, có vẻ đầy hứng thú ra hiệu cho Hoàng Phi Ưng nói tiếp.

- Vậy nên quyết đấu cao nhã chính là văn đấu!

Hoàng Phi Ưng nói rõ to, ngẩng mặt nhìn Tiêu Dương, tự tin cười nói:

- Người cổ đại nói văn đấu là thi từ ca phú. Mà hiện tại Hoàng Phi Ưng tôi đề ra văn đấu với anh là... Đấu tim!

- Đấu tim?

Tiêu Dương và Tô Tiểu San đều lộ vẻ khó hiểu.

Ánh mắt Hoàng Phi Ưng nhìn Tô Tiểu San chăm chú:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️