Vẻ mặt hai vợ chồng Hoàng Kỳ Thành hơi khó coi, chẳng qua dưới tình huống này cũng chẳng thể nào không gật đầu tỏ ý chào được.
- Tất cả mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.
Tiêu Dương và Hoàng Phi Ưng đều ngồi xuống một bên ghế sa lon. Mà Tô Tiểu San lại cùng mẹ ngồi cạnh Tô Thiên Nam.
- Lão Tô à.
Lúc này dường như Hoàng Kỳ Thành đã bỏ qua sự tồn tại của Tiêu Dương, xoay mặt hướng về phía Tô Thiên Nam nói:
- Hiện tại mọi người đều đến đông đủ rồi, không bằng chúng ta liền nói tới chuyện cưới hỏi của hai đứa trẻ đi.
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Tiểu San hơi thay đổi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Dương.
- Không được!
Tiêu Dương lập tức thốt lên.
Xoạt xoạt!
Ánh mắt mọi người đồng loạt qua về phía hắn...
Chẳng qua giờ phút này Tiêu Dương đưa ra phản đối cũng nằm trong dự liệu của mọi người. Dù sao thì vừa rồi Tiêu Dương mới tuyên bố thân phận mình là bạn trai của Tô Tiểu San xong.
- Anh bạn trẻ họ Tiêu.
Hoàng Kỳ Thành trầm giọng nói:
- Có lẽ cậu không biết, từ nhỏ San San đã có đính hôn với Phi Ưng rồi...
- Đúng đúng.
Trịnh Mai Lâm tiếp lời ngay.
- Chính miệng San San cũng đồng ý sẽ lấy Phi Ưng nhà chúng ta rồi.
- Ồ?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn hai vợ chồng:
- Không biết San San đồng ý với các người từ bao giờ?
- Là hồi chúng tôi ba tuổi ấy.
Hoàng Phi Ưng lập tức xen miệng vào, đắc ý nói:
- Tôi nhớ rất rõ ràng, San San đã từng nói về sau sẽ cưới tôi.
- Ba tuổi...
Tiêu Dương bĩu môi.
- Lúc đó anh cũng ba tuổi đi! Thật sự là buồn cười! Trẻ con ba tuổi nói mà cũng coi là thật sao?
Hoàng Kỳ Thành nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Con người nói sao lại không giữ lời được?
- Hoàng tiên sinh...
Ánh mắt nhìn Hoàng Kỳ Thành, đột ngột hỏi:
- Tôi một vấn đề, không biết có tiện hỏi ông không?
- Cứ nói đừng ngại.
- Lúc ba tuổi ông chơi đùa với hàng xóm, có từng nói là muốn kết hôn với bác Trịnh hay không?
Nghe vậy, Hoàng Kỳ Thành lập tức lắc đầu:
- Lúc ba tuổi chúng ta còn chưa biết nhau.
- Vậy ông từng nói với cô bé khác không?
- Vậy thì khẳng định là...
Vẻ mặt Hoàng Kỳ Thành biến đổi, chợt hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta đang bàn bạc về chuyện của San San và Phi Ưng, chuyện khác đừng nói tới.
- Vậy là có rồi.
Tiêu Dương cười ha hả nói:
- Xin hỏi một chút, sao bác Hoàng lại không cưới cô bé kia làm vợ thế?
- Trẻ con nói chuyện tùy tiện như thế cũng là chuyện bình thường:
Trịnh Mai Lâm bật thốt lên, chẳng qua trong nháy mắt liền che miệng lại.
- Bác gái nói rất có lý.
Tiêu Dương lại nhìn về phía Tô Thiên Nam.
- Bác Tô, xin hỏi một chút, khi còn bé bác...
- Tôi hơi đau bụng, đi vào nhà vệ sinh cái đã...
Tô Thiên Nam nhăn nhó ôm bụng, cất bước đi về phía nhà vệ sinh.
Tiêu Dương tròn mặt há mồm...
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
- Chúng nên nói chuyện San San đồng ý kết hôn khi còn bé không thể coi là thật được.
Tiêu Dương cười dài mở miệng, giọng điệu dù không cao, cũng không hề có vẻ công kích châm chích nhưng từ lúc hắn vào cửa tới giờ, mỗi câu nói của Tiêu Dương dường như đều trực tiếp đâm trúng tử huyệt của vợ chồng Hoàng Kỳ Thành.
Theo bọn họ thấy, với quan hệ giữa hai nhà, hơn nữa còn có chuyện xưa của Tô Tiểu San và Hoàng Phi Ưng làm đầu mối, chuyện hai nhà kết thành thông gia là rất tự nhiên. Chẳng thể ngờ được là nửa đường lại có một Tiêu Dương xông ra, nói năng ba xạo liền khiến bọn họ á khẩu không thể trả lời nổi.
Quan trọng hơn là thái độ của Tô Tiểu San!
Vợ chồng Hoàng Kỳ Thành làm sao không nhận ra Tô Tiểu San chẳng hề có ý ngăn cản Tiêu Dương nói chuyện, thế cũng nói rõ ý nghĩ của cô rồi.
- Cảm tình vốn là chuyện của hai bên, sinh ra thiện cảm rồi phát triển từng bước một.
Tiêu Dương bắt đầu lảm nhảm:
- Hiện tại mọi tôn trọng yêu đương tự do, con cái có phúc của riêng mình. Các bác là bề trên, chỉ cần giữ cửa cho con gái là đủ lắm rồi.
Tiêu Dương càng nói càng hăng say, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, dẫn cả sách vở làm dẫn chứng, giống như một thầy giáo đang giảng bài cho mấy học trò thiếu kiến thức vậy...
Vốn Tô Tiểu San còn hơi hài lòng với biểu hiện đêm nay của Tiêu Dương, chẳng qua thấy hắn càng nói càng không có dấu hiệu ngừng lại, mấy người lớn ở đây đều đã há hốc cả mồm, nhất thời trong lòng thấy có vẻ không ổn lắm. Nếu Tiêu Dương nói tiếp như vậy, chẳng may cao hứng lỡ miệng thì có phải là phí hết công sức đêm nay của mình hay không...
Điểm đến là dừng mới được.
Tô Tiểu San càng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Dương, dường như Tiêu Dương căn bản chẳng nhìn thấy:
- Ôi, lại nói với vấn đề giáo dục hiện tại...
- Tiêu Dương!
Tô Tiểu San lập tức ngắt lời Tiêu Dương, vội vàng bước lên, ôm cánh tay hắn, xin lỗi mọi người:
- Thật là xấu hổ, lát nữa chúng con còn có một buổi tiệc tối quan trọng, xin cáo từ trước. Hẹn gặp lại.
Dứt lời cô lập tức lôi Tiêu Dương xoay người đi ra cửa phòng.
- San San...
Giờ phút này Hoàng Phi Ưng mới giật mình tỉnh táo lại, vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng bước thấp bước cao đuổi theo.
Thấy Tiêu Dương đang cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu San đi trước, nhất thời gã nổi trận lôi đình, lửa giận vẫn cố nén cả đêm không nhịn được mà bùng lên:
- Buông tay!
Hoàng Phi Ưng rống giận một tiếng
Tiêu Dương xoay người lại, cười đùa cợt:
- Nếu không thì sao?
- Nếu không...
Ánh mắt Hoàng Phi Ưng lóe lên vài cái, nắm chặt nắm tay.
- Đánh tôi à?
Tiêu Dương cười lơ đễnh:
- Nhớ kỹ, anh là Hoàng Phi Ưng, không phải là Hoàng Phi Hông!
Nếu đã diễn kịch thì Tiêu Dương muốn là... Đả kích hoàn toàn!
...