Trố mắt đứng nhìn!
Giờ phút này Tô Tiểu San đã hiểu rõ thế nào gọi là trước cho viên kẹo, sau cầm gậy phang!
Lúc trước Tiêu Dương gọi một tiếng vị hôn phu khiến lòng Hoàng Phi Ưng vui sướng, lập tức buông lỏng cảnh giác với vị khách không mời này, mặt đã lộ nụ cười đầy thiện ý. Nhưng câu sau đó của Tiêu Dương lại suýt khiến Hoàng Phi Ưng hộc máu bỏ mình rồi!
- Tôi là bạn trai San San!
- Tôi là bạn trai San San!
...
Hoàng Phi Ưng trợn tròn mắt, biết rõ mình là hôn phu của San San rồi mà còn dám tự xưng là bạn trai của San San!
Quả thực là nói hươu nói vượn!
Hoàng Phi Ưng giật mình tỉnh lại, thấy Tiêu Dương vẫn đang cười dài cầm bó hoa hồng của mình lại càng hận tới nghiến răng kèn kẹt. Chẳng qua trước mặt mỹ nữ, Hoàng Phi Ưng vẫn cố giữ phong độ của trí thức, khuôn mặt rặn ra vài phần tươi cười:
- Anh bạn này biết nói đùa thật.
- Ai nói đùa chứ?
Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Hoàng Phi Ưng:
- Tôi quả thật là bạn trai của San San. Đương nhiên trong mắt anh thì có lẽ tôi chỉ là một kẻ thứ Bạch Tố. Nhưng mà...
Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Tô Tiểu San đầy thâm tình.
- Vì San San, tôi lần này làm kẻ thứ ba, bị vạn người thóa mạ cũng cam tâm tình nguyện.
Tô Tiểu San cảm thấy toàn thân mình đã nổi da gà.
Bảo anh diễn cũng không bảo anh làm trò, nói mấy lời kinh tởm thế này... Chẳng qua hiệu quả cũng không tồi. Dù sao thì cũng vẫn tốt hơn cảnh tượng xấu nhất mà mình từng nghĩ.
- San San, tặng em. Em còn đẹp hơn hoa hồng nhiều.
Tiêu Dương phóng khoáng đi tới trước mặt Tô Tiểu San, chẳng hề có chút tự giác nào về việc bó hoa hồng kia là của Hoàng Phi Ưng!
Coi như là mượn hoa hiến phật thì cũng quá rõ ràng rồi! Hoặc nói là còn hơi vô sỉ!
Hơn nữa Tiêu Dương nói những lời này còn cao hơn một bậc so với những lời trước đó của Hoàng Phi Ưng “em đêm nay xinh đẹp như hoa“.
Trong tích tắc, sắc mặt Hoàng Phi Ưng liền âm trầm hơn vài phần, cắn chặt hàm răng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Tiểu San, trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm “đừng có nhận! Đừng có nhận.... Đừng có nhận...
Nhưng kết quả thường tàn khốc hơn dự tính của người ta nhiều!
Dưới ánh mắt khó có thể tin nổi của Hoàng Phi Ưng, khuôn mặt Tô Tiểu San hiện vẻ xấu hổ, nhận bó hoa hồng:
- Cám ơn lời khen của anh. À, mà hoa đẹp lắm.
- Hoa của tôi mà!
Trong lòng Hoàng Phi Ưng rít gào, khuôn mặt lại nén giận tức cực điểm, nội tâm không ngừng tự nhủ:
- Trí thức, phải giữ vẻ trí thức!
- San San...
Rốt cục Hoàng Phi Ưng không nhịn được cảnh hai mắt liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình nữa, gắng nặn ra một nụ cười:
- Cha mẹ anh và hai bác đang chờ e đó. Chúng ta đi vào thôi.
Hoàng Phi Ưng vừa nói, không biết có phải vô tình hay cố ý mà đưa người chặn trước Tiêu Dương, vô tư chắn đường đi của hắn.
Tiêu Dương cười thầm, khóe miệng nhếch lên, mặt lộ vẻ tươi cười hớn hở, đưa tay khoác vai Hoàng Phi Ưng, cười ha hả:
- Nếu như vậy thì chúng ta cũng thể để bọn họ chờ lâu được! Đi nào... Ôi, là Hoàng Phi Ưng phải không. Tôi tên là Tiêu Dương. Đêm nay chúng ta vừa gặp mà đã như quen biết...
Lập tức Tiêu Dương lải nhải một đống chủ đề, cũng chẳng để đối phương nói, đưa tay khoác lên vài Hoàng Phi Ưng. Hai người sóng vai đi vào phía trong, thoạt nhìn quan hệ như vậy giống hệt đôi bạn thân đã rất lâu không gặp được, muốn thân tới đâu có tới đó.
Hoàng Phi Ưng bị Tiêu Dương nói cho khiến đầu óc mơ hồ, chẳng hay biết đã đi tới trước nhà mình, trong nháy mắt khi bấm chuông cửa mới giật mình tỉnh lại, chỉ vào Tiêu Dương:
- Anh... Anh...
- Tôi làm sao chứ?
Tiêu Dương ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ người anh em không chào đón tôi à? Anh không nhỏ mọn như vậy chứ!
- Đương nhiên là tôi...
Hoàng Phi Ưng đang nói lại lập tức ngừng bặt, liếc nhìn Tô Tiểu San đang đứng một bên mở to mắt nhìn mình, lập tức hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ tươi cười:
- Đương nhiên ... Là không phải người nhỏ mọn như vậy!
Cửa lớn đã mở!
- Mẹ...
Người ra mở cửa chính là bà Dương, mẹ của Tô Tiểu San. Tên bà là Dương Bích Liên.
- San San, con tới rồi...
Ánh mắt Dương Bích Liên đảo qua, ngẩn người ra, khuôn mặt lại lộ nụ cười:
- Tiêu Dương, cậu cũng tới à.
Sắc mặt Hoàng Phi Ưng trong nháy mắt liền biến đổi mấy lần.
Vốn tưởng Tô Tiểu San tùy tiện tìm người cho có lệ để lừa mình, tất nhiên Hoàng Phi Ưng có thể nghĩ tới màn kịch này. Nhưng mà hiện giờ bác gái cũng biết Tiêu Dương...
Trong tích tắc này, đáy lòng Hoàng Phi Ưng chợt sinh ra cảm giác nguy cơ.
- Con chào bác.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
- San San nói muốn tới chơi nhà bạn nên con đi cùng em ấy.
Ánh mắt Dương Bích Liên lập tức lóe lên vẻ khác lạ, nhìn thoáng qua Tô Tiểu San.
- Đừng đứng ngoài cửa nữa, đi vào đi.
Trong phòng lại vang lên một giọng nói sang sảng.
- Đúng đúng, bác lẩm cẩm quá.
Dương Bích Liên lập tức nghiêng người, đợi Tiêu Dương và Hoàng Phi Ưng đi vào trước rồi mới lập tức kéo Tô Tiểu San lại, hạ thấp giọng nói:
- San San, con đang làm gì thế hả?
- Tiêu Dương là bạn trai con.
Tô Tiểu San cười dịu dàng với mẹ, sau đó chợt đi thẳng vào nhà.
- Bạn trai?
Nhất thời Dương Bích Liên lạnh giọng, vẻ mặt thoáng thay đổi.
- Không xong!
Bà vội vàng đi theo vào nhà.
Chẳng qua đã muộn rồi!
Bên trong nhà, trước ghế sa lon phòng khách, Tiêu Dương đã tuyên bố thân phận của mình vô cùng khoa trương.
- Cái gì? Bạn trai San San?
Trên ghế sa lon, một đôi vộ chồng trung niên đồng thời đứng lên, đôi mắt mang theo vẻ khó mà tin nổi, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương...
Nửa ngày sau...
Người phụ nữ nhìn vào mắt Tiêu Dương, nói vẻ khó chịu:
- Cậu nhỏ, đồ vật có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung...
- Bác gái.
Tiêu Dương lập tức ngắt lời, nghiêm mặt nói:
- Đồ cũng không thể ăn bậy.
- ...
Nhất thời hai vợ chồng cảm thấy bực mình. Kẻ trước mặt là ai chứ!
- Tiêu Dương...
Lúc này Tô Thiên Nam vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Dương, mặt chứa ý cười:
- Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là ân nhân cứu mạng của tôi, Tiêu Dương! Tiêu Dương, đây là hai người bạn đã lâu năm của tôi, tiên sinh Hoàng Kỷ Thành và nữ sĩ Trịnh Mai Lâm.
- Chào hai bác.
Tiêu Dương chào hỏi rất lễ phép.