Nóng bỏng!
Tiêu Dương ngồi xuống ghế phụ, trong đầu chỉ lóe lên cụm từ này.
Cô gái bên cạnh xõa mái tóc vàng nhạt ngang vai, đôi mắt như nước mùa thu, lông mi dài rung động, nụ cười khiến con tim kẻ khác đập lạc nhịp. Đôi mắt hồng mịn tỏa ra vẻ gợi cảm, trên cái cổ trắng nõn lại đeo một chiếc vòng pha lê càng làm tăng sức hút.
Chiếc áo màu đen, trước ngực là một đóa hoa tuyệt đẹp, giống như đang miêu tả sinh động cho bộ ngực sữa ở phía sau, cao vút vươn lên, càng thần bí lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác, gợi ra dục vọng không biết. Trong sáng như Tiêu Dương giờ phút này trong lòng cũng ngứa ngáy như bị mèo cào, giống như sắp không nén nổi ý đồ nổi lên trong nội tâm.
Váy xẻ tới tận đùi, lộ làn da trắng nõn.
Quần áo cũng không coi là lộ liễu nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ nóng bỏng.
- Thế nào, nhìn đủ chưa?
Tô Tiểu San dừng lại trước đèn đỏ, hai mắt lung linh như nước nhìn thoáng qua Tiêu Dương, đột nhiên tủm tỉm cười nói.
Tiêu Dương không khỏi giật mình.
Nửa ngày sau, hắn mới vô cùng cẩn thận nói:
- Cô Tô, muốn nói gì mời nói thẳng ra.
Tô Tiểu San khác thường như thế khiến dù sao Tiêu Dương vẫn cảm thấy có vài phần mùi vị của âm mưu, đơn giản trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Tô Tiểu San lườm hắn một cái, cười dài nói:
- Chẳng lẽ anh không thích hẹn hò với Tiểu tam sao?
Tiêu Dương rất muốn nói là thích nhưng lại quá không hiện thực rồi. Tiêu trạng nguyên lang tôi đây ngay cả vợ còn chưa có đó. Chẳng qua nhìn thân thể nóng bỏng bên cạnh, Tiêu Dương vội vàng dứt khoát ngậm miệng lại.
Đèn xanh bật lên, Tô Tiểu San nhấn ga, xe lướt đi rất nhanh...
- Tiêu Dương...
- Hả.
- Đêm nay tôi có xinh đẹp không?
Vẻ mặt Tiêu Dương đau khổ nói:
- Nếu tôi nói là xinh đẹp thì có phải cô sẽ hỏi “thế trước kia tôi không xinh đẹp sao?” Phải không?
- Có.
Tô Tiểu San nói không cần nghĩ ngợi.
Đây là bản tính của phụ nữ.
- ....
- Hẹn hò với anh đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
Tô Tiểu San lộ vẻ vui mừng rất tự nhiên giống như một cô gái nhỏ.
- Cô Tô...
Tiêu Dương thử dò xét:
- Hay để tôi bắt mạch cho cô nhé?
- Anh mới bị bệnh ấy.
Hiển nhiên Tô Tiểu San hiểu rõ ý của Tiêu Dương, lập tức quăng lại một câu. Chẳng qua một câu này dường như không phù hợp với khí chất mình muốn thể hiện đêm nay lắm, lập tức cười dài nói:
- Chúng ta đều có bệnh. Tục ngữ nói, nam nữ yêu nhau tha thiết đều có bệnh hết.
- Tại sao?
- Bởi vì mê mê hồ hồ mà.
Tiêu Dương suy tư một hồi:
- Sao tôi chưa nghe câu tục ngữ như vậy bao giờ...
- Trước kia anh đã yêu ai chưa?
- Chưa.
- Thế thì đúng rồi.
- ....
Đêm nay Tiêu Dương hoàn toàn bị logic quái dị của Tô Tiểu San đánh bại
Bên trong xe yên lặng trong chốc lát, rốt cục Tiêu Dương cũng không nhịn nổi nữa.
- Cô Tô, cô muốn tôi làm gì thì nói thẳng ra đi, có thể giúp nhất định tôi sẽ giúp.
Tiêu Dương nói rất thẳng thắn.
Két!
Tô Tiểu San dừng xe lại ven đường, mặt mỉm cười liếc Tiêu Dương:
- Anh xác định chứ?
Tiêu Dương ra vẻ thấy chết không sờn, gật đầu như bổ củi.
Chết rõ ràng còn hơn là sống đau khổ như vậy.
- Vậy thì anh nghe kỹ đây.
Mặt Tô Tiểu San lộ vài phần tươi cười thắng lợi, chậm rãi nói từng chữ một.
- Tôi muốn anh...
Tiêu Dương vội kéo cổ áo, có vẻ hơi xấu hổ nói:
- Muốn ở ngay chỗ này á?
- Phì! Nghe tôi nói xong đã.
Tô Tiểu San bực mình lườm Tiêu Dương.
- Tôi muốn anh... Làm Tiểu tam!
- ....
....
Xa Thủy Mã Long, ánh đèn nê ông sáng lóng lánh, các cao ốc liên tiếp tỏa sáng đủ màu, tạo thành phong thái mê người của viên minh châu Đông Phương này.
Dưới một tòa nhà có biểu hiệu nhấp nháy chữ tập đoàn Hắc Sơn!
Tòa nhà cao tầng hiện đại hai mươi mấy tầng, giờ phút này đèn đóm rực rỡ. Tại sân rộng trước tòa nhà cũng tập hợp không ít người, tiếp vui đùa ầm ỹ vang lên không dứt.
Bên trong tòa nhà, đám người thuộc tập đoàn Hắc Sơn đang vội vàng chuẩn bị, đèn thang máy lần lượt chuyển giữa các tầng.
5...4...3...
2...
1...
Cũng không dừng lại mà tiếp tục hạ xuống, cho tới tầng hầm số 3.
Xoạch!
Cửa thang máy mở ra, ba người đàn ông mặc vest, đeo kính đem nghiêm nghị đi ra, thẳng qua một hành lang dài. Tiếng bước chân của họ không ngừng vang lên quanh quẩn. Cuối hành lang là một cánh cửa. Người đi trước tới trước cửa, bấm mật mã xong, sau đó bấm vân tay khẽ một cái...
- Xác nhận.... Vân tay!
Cửa lớn mở ra!
Một luồng ánh sáng chiếu thẳng tới.
Vẻ mặt ba người vẫn hờ hững như trước, quen thuộc đi tới.
Đây là một khu xưởng lớn phi thường, từng bóng người mặc đồ trắng đang bận rộn đi qua đi lại, giống như không nhìn thấy ba người này vào vậy.
Bọn họ đi tới trước cửa một căn phòng.
- Trương phó tổng.
Ba người khom người, vẻ mặt nghiêm túc và cung kính.
- Vào đi.
Rõ ràng giọng nói đó là của Trương Tiều lúc trước đứng cạnh Trịnh Thu.
Ba người đẩy cửa đi vào.
- Nói đi, người mua liên hệ lại thế nào?
Trương Tiều dựa ghế nói.
- Báo cáo Trương phó tổng.
Người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói:
- Tám phần hàng hóa lần này đều được người Tam Giác vàng dự định mua, phần còn lại là Nhật bản và Ý chia nhau.
- Giá cả thế nào?
- Tăng lên hai phần trăm so với đợt trước.
- Tốt!
Rốt cục mặt Trương Tiều cũng lộ chút vẻ vui mừng:
- Xem ra hội trưởng nói đúng rồi. Chỉ cần hàng hóa không có vấn đề, căn bản không lo không có người mua!