Trên tư liệu bất ngờ ghi một số tin tức mà Hắc Sơn hội không dám để lộ ra...
- Cô Đạm Đài, xem ra cô cũng muốn diệt trừ Hắc Sơn hội từ lâu rồi.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống mặt bàn, chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Cũng được, coi như ông đây là mũi thương một hồi, hơn nữa còn là mũi thương không gì không xuyên thủng...
Bỗng nhiên có tiếng chuông trong trẻo vang lên...
Tiêu Dương rút điện thoại di động trong túi ra, mở ra nhìn số gọi tới.
- Cô Tô xinh đẹp?
Tiêu Dương nghi hoặc:
- Số của ai lạ vậy...
Chần chừ một lúc, Tiêu Dương vẫn nhận điện thoại.
- Xin chào, cô Tô xinh đẹp...
- Không phải là Tiểu tam sao?
Đầu kia điện thoại, một giọng nói quyến rũ như đang nín cười trả lời.
Nghe vậy Tiêu Dương không khỏi giật mình, bật cười một tiếng:
- Cô Tô, ban ngày chỉ đùa một chút mà thôi... Không biết cô Tô tìm tôi có việc gì đây?
- Ai nói đùa với anh chứ.
Giọng Tô Tiểu San ngọt ngào như mật, vui vẻ dịu dàng như nước:
- Tiêu Dương, anh có muốn hẹn hò với Tiểu tam không?
Tiêu Dương cảm thấy cả người nổi da gà, lúc này nói ngay:
- Không muốn.
Chát!
Điện thoại cúp cái rụp.
Tiêu Dương thầm hít sâu một hơi, giờ phút này mới cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh...
- Chẳng lẽ có tật giật mình?
Tiêu Dương âm thầm cân nhắc một chút, trong đầu hiện lên ánh mắt gần như muốn giết người của Tô Tiểu San. Hắn cũng không có gan dám đồng ý hẹn hò với Tiểu tam như vậy.
Quả thực là đưa dê vào miệng cọp thôi.
- Kế thấp kém như vậy, ông đây còn lâu mới mắc lừa?
Tiêu Dương nói rất hiên ngang.
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên...
- Tiêu Dương! Anh dám tắt điện thoại của bà cô đây một lần nữa, tôi...
Giọng Tô Tiểu San rốt cục khôi phục bản sắc ma nữ, nổi giận đùng đùng:
- Tôi... Tôi mách bác tôi là anh bắt nạt tôi!
- ....
Vẻ mặt Tiêu Dương đau khổ:
- Cô Tô, tôi chỉ vô tình nói thế thôi...
- Yên tâm đi, tôi đây cũng không muốn bắt anh phải làm gì.
Hình như Tô Tiểu San đang cố hết sức khống chế tâm tình, cố gắng vẫn duy trì giọng điệu ngọt ngào dịu dàng:
- Hôm nay anh cứu tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn hẹn anh ra tâm sự...
- Chuyện này...
Tiêu Dương chần chừ một chút.
- Một cô gái chủ động hẹn hò với anh, sao anh lại thế!
Tô Tiểu San lại sắp mất khống chế.
- Cô... Nói thật chứ?
Tiêu Dương thử dò xét.
- Ừ...
Giọng nói cố gắng nén giận.
Tiêu Dương suy tư một hồi:
- Được rồi, bao giờ, gặp ở đâu?
- Nửa giờ nữa, tôi tới cổng trường đón anh.
Dứt lời liền cúp điện thoại luôn.
Vẻ mặt Tiêu Dương hơi ngạc nhiên, đầu óc cảm thấy hơi không theo kịp.
Cuộc điện thoại của Tô Tiểu San quá đột ngột rồi, Tiêu Dương hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý chút nào.
- Tôi có hẹn với Tiểu tam sao?
Tiêu Dương lẩm bẩm vài tiếng, trong mắt lóe lên ý cười nhạt:
- Cũng thú vị...
Thừa dịp còn nửa giờ, hôm nay lại vất vả cả ngày rồi, Tiêu Dương tấm rửa thoải mái một hồi, thay bộ quần áo mới, tinh thần phấn chấn đi tới trước cửa trường học.
- Anh Tiêu!
Thấy Tiêu Dương tiến vào phòng trực bảo vệ, Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đang trực vội vàng đứng lên.
- Anh Tiêu, ăn mặc đẹp trai như vậy, khẳng định là có hẹn với mỹ nữ rồi.
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc đến gần.
Vẻ mặt Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Thảo:
- Anh Lâm, không ngờ anh còn có tiềm chất coi bói.
- Đương nhiên rồi, khí sắc anh Tiêu đắc ý như gió xuân, nhìn là biết vận đào hoa đã tới.
Ba người lại tán dóc một hồi.
- Đúng rồi, anh Tiêu, về hạng mục cá nhân trong hội khỏe của trường, anh định đăng ký mục nào?
Lâm Tiểu Thảo hỏi.
- Hội khỏe sao?
Không nói Tiêu Dương cũng quên mất việc này, giờ mới bĩu môi:
- Cứ tùy tiện đăng ký cho tôi là được. Môn nào cần ít thời gian nhất thì đăng ký. Được rồi, tôi đi đây.
Tiêu Dương đã nhìn thấy chiếc Mercedes- Benz màu đỏ của Tô Tiểu San từ xa xa đang đi rất nhanh tới đây...
- Cô Tô Tiểu San!
Vẻ mặt Tiểu Vũ kinh ngạc, thừ người ra nhìn bóng lưng Tiêu Dương.
- Hắc.
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo tràn ngập sùng bái:
- Anh Tiêu thật sự là tấm gương cho tổ bảo vệ chúng ta!
Lần trước còn thấy Tiêu Dương đi tới nửa đêm với Lăng Ngư Nhạn, hôm nay lại lên ngồi xe Tô Tiểu San...
- Một đời tài tử phong lưu không phải là anh Tiêu thì còn ai.
Lâm Tiểu Thảo cảm khái.
Tiểu Vũ chấn kinh, nhìn Lâm Tiểu Thảo:
- Tiểu Thảo! Anh có văn hóa như thế từ bao giờ?
- Những lời này... Tôi tra từ điển thôi.
Lâm Tiểu Thảo đắc ý dạt dào đáp.