Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 209: Tôi có hẹn với tiểu tam! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, vẻ mặt Dương Hoàn Nghị hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, trầm ngâm một hồi rồi chợt lắc đầu cười khẽ:

- Mặc dù tôi có quan hệ sâu xa với Dị thuật hội nhưng tôi cũng không phải người của Dị thuật hội.

Thấy Dương Hoàn Nghị cũng không muốn nói chi tiết, Tiêu Dương cũng không hỏi thêm nữa.

Thuộc tính giả xuất hiện khiến Tiêu Dương cảm thấy xuất hiện hiện đại trước mắt dường như có thêm vài phần sắc thái thần bí.

Mọi người tán dóc một hồi, biết không ít chuyện về Thuộc tính giả từ miệng Dương Hoàn Nghị xong, bốn người lập tức rời núi Thiên Mã, lên xe bus trở về.

Vào lúc hoàng hôn, bốn bóng người đã xuất hiện trước cửa trường đại học Phục Đại.

- Tạm biệt trước vậy.

Dương Hoàn Nghị xoay người tiến vào trường.

- Anh Tiêu...

Lúc này Lý Bái Thiên dò hỏi.

- Hai anh em chúng tôi... Cũng làm bảo vệ cửa trường đại học luôn à?

Xung quanh có không ít ánh mắt khác thường nhìn lại, thân thể tướng mạo hai anh em nhà Lý Bái Thiên giống nhau như đúc, đúng chung một chỗ quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt.

- Anh, anh , bọn họ... Đều đang nhìn em à?

Chu Mạt có vẻ hơi vui mừng. Chẳng lẽ sau khi theo anh Tiêu, mình cũng trở nên đẹp trai hơn rồi.

- Lại mơ ngủ gì đấy!

Lý Bái Thiên quát khẽ một tiếng, trừng mắt lườm Chu Mạt, lập tức lẩm bẩm:

- Rõ ràng là đang ngắm mình.

Tiêu Dương không biết phải nói gì với hai anh em nhà này, ho khẽ một tiếng.

- Việc bảo vệ cửa lớn không phải do tôi quyết được. Tôi bố trí cho các cậu công tác bảo vệ khác nhé.

Tiêu Dương xoay người đi.

- Hai người theo tôi.

Dẫn hai anh em đến quán cà phê Túy Vũ, bố trí xong, lại dặn đi dặn lại bọn họ không thể tùy tiện để lộ mình là Thuộc tính giả xong, Tiêu Dương mới bước nhanh về trường học.

Đi thẳng tới thư viện.

Trong thư viện đang vô cùng yên tĩnh. Tiếng lật sách loạt xoạt giống như mưa rơi...

Đồng thời cũng có không ít bóng người lén lén lút lút, âm thầm chia ra các nơi, mắt rình mò nhìn về một hướng.

Thấy Tiêu Dương đi thẳng về hướng đó, không ít người thấy lo lắng mà âm thầm giơ tay ra hiệu cho hắn.

- Chú ý bí mật!

Một giọng nói thì thào vội vang lên.

- Anh kia... Này...này!

Tiêu Dương đã tiến về phía trước rồi...

- Hừ! Vừa lại lại có một tên không biết điều. Toàn bộ Phục Đại có ai không biết, lúc nữ thần đọc sách trong thư viện cấm kỵ nhất là bị người khác quấy rầy. Xem ra có người sắp gặp nạn rồi.

Thấy ngăn cản không được, không ít ánh mắt biến thành đợi xem trò vui, hứng thú chờ coi.

Trước một giá sách có kê một cái bàn, một cái ghế dài.

Người đẹp cổ điển, đường cong hoàn mỹ, dịu dàng lại tươi sáng như hoa sen, trâm cài tóc cao quý, lộ vẻ khuôn mặt xinh đẹp sang trọng. Tay cầm sách, đôi mắt trong sáng giống như nhìn thấy cả thế giới trong sách vở.

Một hơi thở không nói rõ lan tràn ra trong khu vực này, khiến nơi này trở thành chỗ không ai tới gần.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Bàn tay trắng trẻo, mềm mại như ngó sen của cử động, dường như phát hiện ra một tín hiệu báo ngừng, từ từ gập cuốn sách lại, đưa mắt nhìn lên, con người linh động đảo một vòng, mỉm cười rất nhẹ, ánh mắt giống như không bất ngờ chút nào, lạnh nhạt nói:

- Giờ anh mới tới tìm tôi.

Hai lần trước gặp nhau đều là Đạm Đài Diệc Dao chủ động đi tìm Tiêu Dương.

Tiêu Dương trực tiếp đi tới ngồi đối diện với cô, chăm chú nói:

- Cô Đạm Đài, cô đã biết tôi sẽ tới tìm cô, nói vậy cũng rõ ràng mục đích của tôi rồi.

Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao bình thản, lấy một túi tài liệu ra từ ngăn kéo:

- Đây là những gì anh muốn.

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ hơi kinh ngạc.

- Không cần điều kiện gì sao?

- Lấy điều kiện để trao đổi đạt mục đích là thủ đoạn cấp thấp.

Đạm Đài Diệc Dao đứng dậy, khóe miệng mỉm cười nhìn Tiêu Dương:

- Đương nhiên cửa lớn của Thanh Phong hội vĩnh viễn mở rộng đón anh.

Tiêu Dương cũng đứng lên, cười gật đầu:

- Để tôi suy nghĩ kỹ lại xem.

Đối phương không có bất cứ điều kiện gì lại đưa tư liệu mình cần, chuyện núi Thiên Mã Đạm Đài Diệc Dao cũng đã nhắc nhở một chút từ trước, nếu không hậu quả chắc chắn không dễ giải quyết như vậy.

- Tôi nợ cô một ân tình.

Tiêu Dương nói thẳng rất thản nhiên.

Đôi mắt Đạm Đài Diệc Dao cũng lóe sáng, cười nhạt:

- Ân tình của tôi cũng không dễ trả đâu.

Dứt lời cô liền xoay người rời khỏi thư viện. Dường như cô ở đây là để đợi Tiêu Dương đến, hôm nay sau khi gặp mặt liền lập tức rời đi vậy.

Tiêu Dương cầm túi tài liệu trên mặt bàn, đôi mắt lấp lóe sáng nhạt.

- Một núi không có hai hổ, cô Đạm Đài, hoặc là... Tôi sẽ trả lại cho cô một ân tình thật lớn đấy.

Bóng dáng Tiêu Dương cũng biến mất khỏi thư viện rất nhanh.

Trong thư viện có không ít ánh mắt trở nên ngây dại.

Trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau!

Dựa theo lệ cũ, mỗi khi có người vô cớ tới gần Đạm Đài Diệc Dao thì kết quả cũng chỉ có một, đó là trực tiếp bị quăng ra ngoài. Vạn lần không ngờ được vị... Vừa nói chuyện với nữ thần lại còn có vẻ hơi hòa hợp?

- Người vừa rồi nhìn khá quen...

- Đúng rồi! Không phải hắn là Tiêu Dương, bảo vệ cửa chính sao?

- Chậc chậc, quả nhiên là không đơn giản, không ngờ có quan hệ cả với nữ thần. Không biết hai người bọn họ có quan hệ gì...

Tiêu Dương không dừng lại một phút, trực tiếp về phòng bảo vệ, sau khi đóng chặt cửa liền lập tức mở túi tài liệu ra.

- Mình không tiếp xúc với cô Đạm Đài lắm, sao cô ta lại có vẻ hiểu rõ mình vậy?

Trong đầu Tiêu Dương có nghi hoặc. Ngay cả việc mình đi tìm cô ta và mục đích đến tìm cũng đều bị đoán đúng cả.

Nói chuyện với người thông minh không cần tốn nhiều công sức; nhưng nói chuyện với phụ nữ thông minh thì lại phải cảnh giác đề phòng rất nhiều.

Tiêu Dương thầm nghĩ một chút, tầm mắt lại rơi vào tập tài liệu rất dầy trong tay.

Tài liệu về Hắc Sơn hội!

- Năm đại xã đoàn của đại học!

Ánh mắt Tiêu Dương tâp trung đọc tài liệu.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trịnh Thu vận dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy dồn mình vào chỗ chết, với tính tình của Tiêu Dương, không có khả năng coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Mình ném Trịnh Quyền vào hố phân, gã muốn cho mình ngã xuống vực sâu ngàn mét sao?

- Trịnh Thu, anh cũng nên tính lại món nợ này đi.

Mắt Tiêu Dương lóe sáng lạnh lẽo.

- Hắc Sơn hội... Quả thật là nhà lớn tài sản lớn đây!

Tiêu Dương đọc tài liệu, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Thảo nào lại có địa vị không nhẹ tại Minh Châu... Ồ? Đây là...

Tiện tại giở tờ tài liệu cuối cùng, ánh mắt Tiêu Dương lập tức sững lại, ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó cười khổ lắc đầu:

- Tiêu Dương à, xem ra lần này phải làm đao thương cho người rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️