Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 208: Tán gái! đánh quái vật! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người thanh niên kia vội vàng nói:

- Sai chúng ta tới chôn thuốc nổ tại núi Thiên Mã là Trương Tiều tiên sinh.

- Trương Tiều?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Vẻ mặt Tiêu Dương sầm xuống:

- Chúng tôi chưa từng nghe nói tới người này bao giờ... Hừ! Chẳng lẽ anh định tùy tiện bịa ra một cái tên không có để lừa chúng tôi à?

- Không phải! Đương nhiên không phải!

Toàn thân người thanh niên run run, mở miệng:

- Trương Tiều... Hắn là người của ... Hắc Sơn hội!

Hắc Sơn hội!

Giờ khắc này hiển nhiên trong lòng Tiêu Dương rõ ràng rồi.

Hơi nhíu mày một chút, hắn tự nói một hồi:

- Trịnh Thu, xem ra anh còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng tượng nhiều.

- Tiêu Dương, anh với Hắc Sơn hội có thù oán à?

Dương Hoàn Nghị không kìm được phải lên tiếng.

Tiêu Dương gật đầu, trầm ngâm một hồi mới phẩy tay:

- Cút đi! Nói cho Trịnh Thu biết, Tiêu Dương tôi nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay!

Hai thanh niên kia vội vàng lật đật chạy xuống chân núi...

- Cứ để bọn chúng đi như vậy sao?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, lạnh lùng nói:

- Chỉ là hai tên tiểu tốt mà thôi.

- Không nói việc này nữa.

Lập tức hắn chuyển đề tài, đưa mắt nhìn Lý Bái Thiên:

- Lý huynh, tiếp đây các ngươi định làm gì? Chẳng lẽ vẫn ở trên núi Thiên Mã sao?

Nghe vậy, anh em Lý Bái Thiên nhìn nhau.

Nửa ngày sau, ánh mắt họ đồng thời nhìn về phía Tiêu Dương, trịnh trọng nói.

- Tiêu Dương, anh em chúng tôi quyết định... Hy vọng có thể đi theo anh!

Vẻ mặt Lý Bái Thiên nghiêm túc nói.

- Theo tôi?

Tiêu Dương hơi ngẩn ra.

- Hai vị huynh đài, tôi chỉ là một gã bảo vệ ...

- Anh Tiêu!

Chu Mạt trầm giọng nói:

- Với thực lực của anh thì tuyệt đối bảo vệ cửa không phải sân khấu tương lai của anh! Anh em tôi tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!

Tiêu Dương trầm ngâm một chút, nghiêm túc nhìn hai người:

- Hai người đi theo tôi... Có thể giúp tôi làm gì?

Hai người nhìn nhau.

Chu Mạt nháy mắt cười với Tiêu Dương, phấn chấn nói:

- Tán gái!

- Đánh quái vật!

Giọng nói của Lý Bái Thiên cũng phấn khởi hẳn lên.

- Huynh đệ tốt!

Tiêu Dương vươn tay phải ra.

Chát chát chát!

Ba người đồng thời nắm chặt tay, nhìn nhau cười ha hả!

Dương Hoàn Nghị đứng một bên trố mắt nhìn, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này...

- Chuyện... Chuyện này thế là xong sao?

Dương Hoàn Nghị cảm thấy đầu óc của mình hơi không theo kịp. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ đưa ra một số điều kiện gì đó mới cho hai người đi theo mình, vạn lần không ngờ là...

- Thế là đủ rồi.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Dương huynh, đừng quên trong lòng chúng ta còn có một đống lớn nghi hoặc đang chờ người giải đáp đó.

Miệng Dương Hoàn Nghị há rộng ra thêm vài phần, nửa ngày sau mới giật mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn biết về Thuộc tính giả sao?

Tiêu Dương gật đầu. Hai anh em Lý Bái Thiên cũng đồng thời lộ vẻ tập trung mười phần. Cho dù hai người bọn họ cũng là Thuộc tính giả nhưng lại chưa từng tiếp xúc với đồng loại bao giờ, cũng không rõ năng lực đặc dị của mình cho lắm.

- Phải biết rằng tiềm lực của con người là vô tận! Nhất là đại não của người, rất khó có thể đánh giá hết tiềm năng được! Thân thể của Thuộc tính giả nhờ cơ duyên may mắn mà đại não sinh ra biến dị đặc thù. Loại biến dị này sẽ khiến cho thân thể họ có một loại Thuộc tính, ví dụ như tôi là Hỏa, hai anh em này là Mộc. Ngoài ra còn có một số thuộc tính như Kim, Thủy, Thổ, Quang, Điện, thậm chí tất cả thuộc tính có thể tưởng tượng được. Chỉ cần trên Địa Cầu tồn tại thì cũng có khả năng biến dị ra.

- Về phần nguyên nhân của loại biến dị này...

Dương Hoàn Nghị cười khổ:

- Chưa ai hiểu rõ. Có một số người do nguy hiểm cực độ kích thích ra, có người lại do uống một chén nước liền sinh ra thuộc tính Thủy. Nơi ngắn gọn, xác suất loại biến dị này cực cực thấp! Theo tôi biết, Dị thuậ hội Viêm Hoàng của chúng ta là nơi tụ tập nhiều Thuộc tính giả nhất cũng chưa tới một ngàn người.

- Ít như vậy sao?

Tiêu Dương thật sự hơi giật mình.

- Ừ.

Dương Hoàn Nghị gật đầu, đưa mắt nhìn anh em Lý Bái Thiên:

- Thật ra trước đó tôi muốn đề cử anh em hai vị gia nhập Dị thuật hôi. Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều đồng loại ở đó...

- Nếu hai vị đồng ý thì có thể...

- Không cần đâu!

Lý Bái Thiên ngắt lời Tiêu Dương, nghiêm mặt nói.

- Nếu chúng tôi đã quyết định theo anh Tiêu thì sẽ không thay đổi nữa.

- Đúng!

Chu Mạt cười phụ họa.

- Gia nhập Dị thuật hội chưa chắc đã tốt như anh Tiêu.

- Toàn bộ chuyện này đều tự nguyên đi.

Dương Hoàn Nghị cười nhạt một tiếng, sau đó trầm giọng nói:

- Chẳng qua có một số chuyện hai vị phải nhớ kỹ. Tuyệt đối không để lộ năng lực của Thuộc tính giả trước thường dân. Một khi có người vi phạm điều lệ này thì sẽ bị quan lại Viêm Hoàng và Dị thuật hội hợp tác đuổi giết!

Vẻ mặt hai anh em Lý Bái Thiên thay đổi, hơi gật đầu:

- Đa tạ Dương huynh đệ nhắc nhở!

- Dương huynh!

Tiêu Dương đánh giá Dương Hoàn Nghị vài lần, đột ngột nói:

- Nếu tôi đoán không sai thì hẳn anh là người của Dị thuật hội phải không!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️