Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đều nhìn Tiêu Dương vô cùng quái lạ, trong lòng âm thầm nghi hoặc. Tiêu Dương và cô Tô thân quen tới vậy từ bao giờ? Không ngờ dám gọi thẳng tên “Tiểu San“.
Vẻ mặt Tô Tiểu San lúc này thoáng sầm xuống, chẳng qua cũng không tiện nổi đóa trước mặt đông đảo học trò, âm thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó cất bước dẫn đầu đi về phía trước:
- Đi thôi, lên đỉnh núi. Nếu không sẽ muộn mất.
Động tĩnh nơi này lớn như vậy, nhất định đã sớm có người báo cảnh sát. Đợi tới khi cảnh sát tới, sợ rằng khó có thể tiếp tục du ngoạn nữa.
Đông đảo học sinh bước nhanh theo sát.
Tiêu Dương cũng Quân Thiết Anh đi cuối cùng, bước dọc theo cầu thang đá, chậm rãi leo lên đỉnh núi.
- Tới đỉnh rồi!
Đứng trên tảng đá cao nhất đỉnh núi, Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh trên lực, hô thật to một câu:
- Đại tiểu thư, có cảm giác bước lên tới đỉnh, nhìn mọi thứ dưới núi đều nhỏ bé không?
Ngay lúc này, Quân Thiết Anh sớm đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi, mang theo vẻ mãn nguyện vô cùng. Cô nằm trên lưng Tiêu Dương, đưa mắt trông về phía xa, khóe miệng lộ nụ cười tươi từ tận đáy lòng:
- Tiêu Dương, cám ơn anh.
Tiêu Dương cười hơi xấu hổ:
- Đại tiểu thư, cô đừng khách sáo.
- Thả tôi xuống đi, tôi muốn ngồi xuống tảng đá.
Mặt trời chói lọi trên đầu, gió lớn vù vù lại mang đi sự nóng bức. Mặt Quân Thiết Anh mỉm cười ngồi trên tảng đá, yên tĩnh hưởng thụ cảm giác đối với cô là cực kỳ xa xỉ này...
Ước chừng nửa giờ sau.
- Xem ra hành trình núi Thiên Mã của chúng ta phải dừng ở đây rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc về phía con đường nhỏ phía dưới.
Quân Thiết Anh cũng nhìn qua. Giờ phút nay, một đám công an nhân dân mặc đồng phục đang bước nhanh về phía này.
- Các người là du khách vừa leo lên đây sao?
- Chúng ta là công an nhân dân tại núi Thiên Mã.
- Con đường theo Huyền bích đã sụp đổ, chúng ta đã bố trí xe chuyên dụng tới đây, mời mọi người đi theo chúng ta xuống phối hợp điều tra.
Trong đám người, Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh, dù sao cũng khiến nhiều ánh mắt để ý tới. Mà lúc này cho dù là Quân Thiết Anh hay Tiêu Dương cũng đã tập mãi thành quen. Mọi người hơi tiếc nuối mà đi theo đội công an về phía xe chuyên dụng, tiến thẳng tới trụ sở công an núi Thiên Mã.
Chuyện Tiêu Dương và hai cô gái suýt rơi xuống vực quả thực khó có thể tưởng tượng nổi. Trước khi đội công an tới, Tô Tiểu San đã dặn dò đám học sinh một phen. Tất cả mọi người thống nhất khẩu cung, đều nói là sau khi toàn bộ mọi người đi qua Huyền bích thì mới xảy ra nổ lớn, còn lại thì mọi người đều nói là không biết gì hết.
Ước chừng tới khoảng hai giờ chiều, mọi người đi ra từ trụ sở công an, rất nhanh liền lên xe bus.
- Hả? Tiêu Dương đâu?
Sau khi lên xe, Tô Tiểu San hơi nhíu mày:
- Không phải hắn còn chưa muốn quay về chứ?
- Còn cả lớp trưởng nữa, không biết đi đâu rồi.
Lập tức có người mở miệng.
- Hai người tên ranh này hôm nay luôn thần thần bí bí...
Tô Tiểu San bực mình bĩu môi.
- Tiêu Dương nói để chúng ta trở về trước, không cần phải chờ bọn họ.
Quân Thiết Anh cười nói:
- Bọn họ còn có chút việc cần xử lý.
Xe bus chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất cuối con đường quốc lộ tới núi Thiên Mã...
Trên núi Thiên Mã!
Tiêu Dương, Dương Hoàn Nghị và Thiên Mã Song Hùng.
Ngoài ra còn có hai người đang bị trói trên cây, là thanh niên mặc áo đen bó sát. Giờ phút này bọn họ giãy dụa không ngừng, đáng tiếc là mặc cho họ cố sức tới đâu cũng vẫn không thoát khỏi sợi dây leo được trói mình.
- Đừng cố nữa.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn hai người. Trong mắt bọn họ, nụ cười của hắn giống như nụ cười của ác ma. Lúc này ánh mắt bọn họ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, môi run run:
- Anh... Các anh là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?
- Hừ! Tôi nghĩ... Trong lòng các anh phải hiểu rõ hơn chúng tôi mới đúng chứ.
Dương Hoàn Nghị trầm giọng nói.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Người thanh niên giãy dụa nói:
- Hai anh em chúng ta ngày hôm qua mới lên núi Thiên Mã du lịch, các người lại trói anh em chúng tôi ở đây. Mau thả chúng tôi ra, nếu không, nếu không... Chúng tôi sẽ kiện các người đấy!
- Xem ra còn cố cãi chày cãi cối.
Tiêu Dương cười nhỏ, đột nhiên ra tay, túm lấy tay phải một người, mở bàn tay ra, giương mắt nhìn gã cười nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi một chút, dấu vết, mùi trên bàn tay anh là cái gì thôi?
- Mặc kệ tôi chứ!
Ánh mắt người thanh niên kia lóe sáng.
- Đừng có nói với tôi là các anh nhàn rỗi, nhàm chán lên núi Thiên Mã đốt pháo hoa nhé.
- Đúng, thì đã làm sao?
Hai người vẫn chắc chắn không ai biết việc mình làm, ánh mắt nhìn đám người Tiêu Dương không yếu thế chút nào.
- Mẹ! Thằng nhãi khốn kiếp! Dám giở trò trước mặt Thiên Mã Song hùng à!
Lúc này rốt cục Lý Bái Thiên không kiềm chế nổi nữa, quát lớn một tiếng, mắt nhìn Tiêu Dương:
- Không bằng khử chúng nó luôn đi!
Nghe vậy, ánh mắt người thanh niên kia biến đổi trong nháy mắt:
- Anh... Các anh muốn làm gì?
- Đó cũng là một ý kiến không tồi.
Tiêu Dương cười dài, đánh giá hai người kia, nửa ngày lại lắc đầu thở dài:
- Dù sao tôi cũng không tìm được rốt cục ai hại tôi suýt rơi xuống vực sâu, chi bằng cứ coi là hai người đi.
- Coi là?
Hai người suýt hôn mê bất tỉnh, lửa giận công tâm. Chuyện như vậy mà cũng coi là được sao?
- Lý huynh, Chu huynh!
Tiêu Dương phất tay:
- Ném bọn chúng xuống vực đi...
- Ha ha! Việc này tôi thích làm!
Chu Mạt lập tức cười nanh ác, không thể chờ đợi, cất bước tiến lên.
Vẻ mặt hai người kia đã trắng bệch như giấy, môi run run:
- Các người ... Sao các người có thể giết hại người vô tội như vậy!
- Dù sao cũng không biết ai làm hại tôi, cứ coi như là các cậu đi.
Tiêu Dương phất tay, có vẻ như rất rộng lượng vậy.
Hai thanh niên này muốn khóc hết nước mắt. Lại thấy Chu Mạt đang cười nanh ác tới gần, thân hình khôi ngô khiến người ta không rét mà run.
- Yên tâm đi, tôi sẽ cho các người rơi vô cùng thoải mái, tìm vị trí tốt, cam đoan rơi một lần là chết, không có đau đớn gì.
Bịch bịch!
Trong nháy mắt khi dây leo lỏng ra, hai thanh niên kia lập tức quỳ sụp xuống đất.
- Đừng... Đừng giết chúng tôi!