- Hắn rớt xuống vách núi, không phải sẽ đi dạo suốt mười tám tầng địa ngục sao? Còn không rơi xuống đáy!
Trịnh Thu cảm thấy đúng là mình đang nghe chuyện buồn cười nhất trên đời.
- Nghe nói... Lúc Tiêu Dương rơi xuống, đột nhiên có một sợi dây leo xuất hiện dưới chân hắn. Sau đó Tiêu Dương dẫm lên sợi dây leo đó...
Giọng người nọ ngừng bặt, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, kinh hoảng nhìn ánh mắt như muốn giết người của Trịnh Thu!
- Sau đó Tiêu Dương liền bay lên theo dây leo đúng không?
Trịnh Thu nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Ánh mắt người nọ sáng lên:
- Quả nhiên hội trưởng thần cơ diệu toán!
- Toán cái con mẹ mày!
Quả thực Trịnh Thu tức đến sắp bùng nổ rồi, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng lên, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn người nọ, rống giận rít gào. Cả căn phòng dường như cũng rung động kịch liệt!
Khiến một người luôn chú trọng hình tượng, sử dụng tâm kế như Trịnh Thu không kiềm chế được như vậy, có thể thấy trong lòng y hiện giờ đang giận tới mức nào.
- Trương Tiều! Anh đang kể chuyện cổ tích cho tôi nghe đấy à?
Trịnh Thu nổi giận đùng đùng rít gào:
- Tự nhiên xuất hiện dây leo, sao anh không nói là Như Lai Phật Tổ hiển linh đi!
Giờ phút này toàn thân Trương Tiều run rẩy, không dám cử động chút nào, sợ lại làm lão đại nổi giận thêm.
- Tiêu Dương!! Tiêu Dương!!
Hai mắt Trịnh Thu đỏ bừng hung hăng đập mặt bàn:
- Trịnh Thu tao thề không đội trời chung với mày!
- Đám phế vật các người! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, tôi nuôi các người có ích gì?
Quả thực Trịnh Thu nổi giận không thể át nổi, chỉ vào cửa:
- Biến!
Lập tức Trương Tiều lật đật chạy ra ngoài.
Núi Thiên Mã, trước Huyền bích, trên không trung của vực sâu ngàn mét.
Tiêu Dương còn chưa lên tới nơi, ba bóng người vẫn đang lẳng lặng đứng trên dây leo.
Giờ phút này hơi thở của Tiêu Dương cũng khôi phục vững vàng, một tay nâng Quân Thiết Anh, tay khác ôm Tô Tiểu San:
- Hai cô gái, chúng ta phải lên thôi!
Mũi chân hắn điểm nhẹ một cái, thân thể liền nhẹ nhàng bay dọc theo dây leo như chuồn chuồn điểm nước, nhanh chóng di chuyển qua...
- Tôi có đang nằm mơ không?
Tô Tiểu San mở to hai mắt, hai tay vẫn ôm chặt Tiêu Dương, chưa bình tĩnh nổi mà nhìn Tiêu Dương đi dọc theo sợi dây leo về phía trước như biểu diễn xiếc đi trên dây.
- Cô Tô, sao cô lại nằm mơ rồi?
Giờ phút này tâm tình Tiêu Dương cũng buông lỏng, mỉm cười nói.
Quân Thiết Anh mỉm cười, nằm nhẹ lên người Tiêu Dương, đôi mắt lóe lên ánh sáng trông mong.
- Mặc dù giờ không phải là mơ nhưng mọi chuyện đang xảy ra thật sự không chân thật lắm...
Môi Quân Thiết Anh lẩm bẩm một tiếng.
- Thật đẹp như là... Thần thoại vậy.
- Nếu như đây là thần thoại...
Giờ phút này Tiêu Dương cũng không nhịn được mà mỉm cười:
- Đại tiểu thư, vậy chẳng phải cô là nữ nhân vật chính trong truyện thần thoại sao.
Nghe vậy, Quân Thiết Anh không khỏi bật cười, sau đó nhẹ nhàng lườm Tiêu Dương:
- Nói bậy bạ gì đó. Tôi là nữ chính, thế cô Tô thì sao?
- Là Tiểu tam trong truyện thần thoại rồi.
Tiêu Dương thốt lên.
Sắc mặt Tô Tiểu San lập tức khó coi hẳn, đôi mắt lườm Tiêu Dương như hung thần ác sát, nhất thời lửa giận dâng lên, bóp mạnh Tiêu Dương một cái:
- Cậu mới là Tiểu tam!
- Á!
Tiêu Dương hét thảm một tiếng, thân thể lập tức lảo đảo...
Bước chân không tự giác mà nặng hơn vài phần, trong khoảng khắc, bên tai truyền tới một tiếng nổ lớn...
- Đứt rồi!
Sắc mặt mọi người liền trắng bệch tới bi thảm, trái tim trong tích tắc như ngừng đập!
Vèo!
Gió núi thổi qua, hai đoạn dây leo rơi xuống hai bên...
- Ôm chặt tôi!
Tiêu Dương vội vàng hét lớn, lập tức giơ một tay ra túm lấy một sợi dây leo vừa đứt, vận mạnh một hơi, trong nháy mắt hét lớn, giật mạnh một cái...
Vù vù!
Cho dù trước sau ôm hai người nhưng người hắn lại như không mang vật gì.
Thân thể nhẹ như yến.
Vọt người tung bay lên!
Vù!
Tiếng gió núi gào thét vang lên bên tai.
Trái tim mọi người như dâng lên tới tận cổ, nhìn ba bóng người bay lên không...
Hạ xuống!
Khó khăn lắm mới chỉ bị kinh hoảng mà rơi xuống bờ vách núi!
Phù!
Có mấy người lo lắng quá, giờ phút này bất ngờ thấy hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi xuống mặt đất, thở phì phò, thấy toàn bộ cảnh tượng kinh tâm động phách này, hầu như theo tiềm thức đều ngừng thở, cho nên giờ phút này mới cảm thấy mình như không thể thở nổi.
Chỉ kinh hoàng nhưng gặp sao!
Lưng mọi người không nhịn được mà ướt đẫm, đều tới chào hỏi ba người...
Đồng thời ánh mắt nhìn Tiêu Dương đã mang theo vẻ bất đồng!
Cảnh tượng lúc trước, nếu đổi lại là bất cứ người bình thường nào thì nhất định sẽ tan xương nát thịt! Nhưng không ngờ Tiêu Dương lại có thể dựa vào sợi dây leo quỷ dị kia và thực lực mạnh mẽ, hóa giải tấm bi kịch này!
Ngay lúc này, trong mắt đám học sinh, quả thật Tiêu Dương đã trở thanh nam chính trong truyện thần thoại rồi.
- Cô Tô!
- Bạn Thiết Anh... Các người không sao chứ.
Tiêu Dương mang hai cô gái tiến lên, mọi người lập tức chạy lại hỏi thăm ân cần.
- Không sao cả...
Mặc dù còn chưa hết kinh hồn nhưng giờ phút này Tô Tiểu San đã thể hiện rõ phong độ của cô giáo, đi ra từ ngực Tiêu Dương, miễn cưỡng tươi cười:
- Mọi người đều không sao chứ.
- Tiêu Dương, may mắn mà co cậu.
Dương Hoàn Nghị vỗ nhẹ lên bả vai Tiêu Dương.
- Chỉ tiện tay thôi.
Tiêu Dương cố ý né tránh ánh mắt thỉnh thoảng phóng tới gần như muốn giết người của Tô Tiểu San, xoay người hô to với hướng đối diện một tiếng:
- Đa tạ!
Chỉ chốc lát sau, mọi người cũng đã phục hồi tinh thần.
- Đi thôi, lại xuất phát!
Tiêu Dương xoay về phía Quân Thiết Anh, cười dịu dàng:
- Sau đây chắc không ai có thể ngăn cản chúng ta lên núi nữa rồi, nữ nhân vật chính trong thần thoại.
Dừng lại một chút, Tiêu Dương xoay người về phía Tô Tiểu San, cười ha hả nói:
- Đúng không Tiểu tam.