Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 205: Nữ nhân vật chính và tiểu tam! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người đã đi trước quay đầu lại, ngẩn ra nhìn cảnh này...

Chuyện xảy ra quá đột ngột rồi!

Không ai ngờ phía trên Huyền bích đang yên đang lành, đột nhiên lại xảy ra nổ lớn như vậy.

Cảnh trước mắt giống như núi rung đất chuyển, Huyền bích sụp đổ ầm ầm, khói đen cuồn cuộn bay lên. Ba bóng người bay nhanh ra khỏi Huyền bích, thân thể lơ lửng trên vực sâu ngàn mét...

- Cô Tô!

- Quân Thiết Anh!

- Tiêu Dương!

Trái tim như nhảy ngược, tiếng hét kinh hãi, gần như tuyệt vọng.

Giờ khắc này không ai còn ôm bất cứ hy vọng xa vời gì rằng ba người sẽ sống sót nổi. Nếu rơi xuống vực sâu không lường được kia, ngoài tan xương nát thịt ra cũng chẳng còn đường nào khác nữa.

Vù! Vù!

Tiếng gió núi rít lên bên tai hai cô gái ....

Giữa ranh giới sống chết, đầu óc họ trong tích tắc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

- Phải chết sao?

Hai tay Quân Thiết Anh ôm chặt Tiêu Dương, nhắm hai mắt lại. Giờ phút này trong lòng cô không phải tuyệt vọng mà là một loại bình yên, khuôn mặt bình tĩnh vô cùng.

- Thật sự rơi xuống rồi...

Tô Tiểu San gian nan mở hai mắt, khuôn mặt tái nhợt nhìn mình từ từ rơi xuống, cảm thấy cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, trong lòng lại như có sóng cuộn:

- Lúc mình rơi xuống, hắn lại... Thật sự chú ý tới mình...

Không biết tại sao, hai tay Tô Tiểu San cũng ôm chặt lấy thân thể Tiêu Dương...

Vù!

Gió lớn nổi lên!

Tiêu Dương bật nhảy nhanh tới cực điểm, ba bóng người trong nháy mắt đã bật ra giữa không trung, chợt rơi rất nhanh xuống vực sâu phía dưới!

- Đại tiểu thư, nhớ ôm tôi thật chặt!

Trong lòng hai cô gái mặc dù không còn ôm hy vọng sống nhưng Tiêu Dương lại không cam tâm mất mạng như vậy.

Tuyệt đối bản thân mình không thể để hai cô gái chết cùng được!

- Đại tiểu thư, còn chưa tới đỉnh núi mà.

Tiêu Dương vận nội lực toàn thân, đề một hơi khí, buông tay nâng Quân Thiết Anh ra, cổ tay chuyển động nhanh một cái. Một luồng sáng bạc lóe lên!

Vù!

Một đòn đánh ra nhanh như chớp!

Một cây châm bạc đánh nhanh vào tảng đá phía dưới người bọn họ...

Ầm!

Bằng vào phản lực này, tốc độ rơi của ba người hơi chậm lại.

Chẳng qua cũng chỉ là tạm thời. Bóng người vẫn rơi nhanh xuống phía dưới...

- Tiêu Dương!!!

Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói vang vọng truyền tới!

Vù! Vù! Vù!

Bên tai truyền tới tiếng xé gió không ngớt!

Trong nháy mắt, Tiêu Dương quay đầu nhìn theo tiếng gió, khuôn mặt lộ vẻ mừng như điên.

- Được cứu rồi!

Vù!

Trong tầm mắt Tiêu Dương, một sợi dây leo đang nhanh chóng cuốn về phía ba người đang rơi xuống!

Vừa rồi là tiếng của Lý Bái Thiên!

Thuộc tính giả hệ Mộc!

Dây leo xé gió lao tới.

Người bên ngoài nhìn lại thì chuyện này giống như kỳ tích.

Dây leo xuất hiện dưới chân Tiêu Dương vô cùng kịp thời, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn về một bên khác. Rất nhanh, toàn bộ hai bên Huyền bích dường như có một cây cầu do dây leo tạo thành. Đối với người bình thường thì có lẽ không được, nhưng một sợi dây leo xuất hiện đối với Tiêu Dương đã là đủ rồi!

Hai chân hắn dẫm lên dây leo nhẹ nhàng như trên đất bằng, thân thể ba người treo giữa không trung của vực sâu...

- Cái gì? Đó là thứ gì?

- Trời ạ! Tôi nhìn thấy gì vậy? Kỳ tích sao?

- Đang biểu diễn xiếc à?

- Đứng vững! Tiêu Dương! Nhất định phải đứng vững nhé!

Mặc dù không biết tại sao sợi dây leo lại đột nhiên xuất hiện nhưng giờ phút này mọi người càng quan tâm tới tính mạng của ba người hơn. Thấy Tiêu Dương đứng vững trên sợi dây leo, vốn mọi người đã tuyệt vọng giờ lại lập tức dấy lên một tia hy vọng.

- Phải kiên trì nhé!

Cho dù là ba người Tiêu Dương có nghe được hay không, tất cả mọi người đều hò hét cổ vũ.

- Chúng ta được cứu rồi!

Giọng Tiêu Dương vang lên bình thản bên tai hai cô gái.

- Được cứu rồi?

Hai cô gái đồng thời mở mắt, thần sắc theo tiềm thức vẫn tái nhợt.

Đổi lại là bất cứ kẻ nào, mở mắt nhìn thấy bản thân đang đứng ở giữa không trung, đầu không mái, chân không chạm đất, ở ngay trên vực sâu không đáy, dưới thân chỉ có một sợi dây mây thì sợ rằng đều bị dọa không ít.

- Đừng lộn xộn.

Tiêu Dương vội vàng mở miệng, đau khổ nói.

- Hai cô à, đợi lát nữa nếu sợi dây này mà đứt là chúng ta tan xương nát thịt thật đấy.

Hai cô gái một trước một sau bám trên người Tiêu Dương. Lúc này Tiêu Dương nhanh chóng điều tức, đợi khôi phục chút thể lực mới mang hai người đi tới.

- Thành công rồi! Thành công rồi!

Một bóng người vội vã vọt tới trước mặt Trịnh Thu, hưng phấn không thôi.

- Báo cáo hội trưởng, đã kích nổ thuốc nổ rồi! Tiêu Dương bị vụ nổ đẩy xuống vực sâu ngàn mét!

- Tốt!

Giờ phút này rốt cục sắc mặt Trịnh Thu cũng không tránh khỏi lộ vẻ mừng rỡ, người đứng lên, cười ha hả, đôi mắt lộ vẻ đắc ý, vui sướng:

- Tiêu Dương à Tiêu Dương! Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau. Mày tưởng rằng diệt trừ đám sát thủ kia là đã tuyệt đối an toàn rồi hả? Thực lực của mày có mạnh nữa thì cũng có làm sao? Cuối cùng cũng phải rơi vào kết quả tan xương nát thịt thôi! Ha ha!

- Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!

Trịnh Thu vỗ bả vai người vừa tiến vào.

Lúc này điện thoại của người kia đột ngột đổ chuông...

- Có tin tức mới.

Vội nhận điện thoại, gã cười hắc hắc:

- Chẳng lẽ đã nhận được tin Tiêu Dương kia máu thịt tan nát sớm như vậy sao? ... Hả! Sao... Sao lại như thế được?

Lông mày Trịnh Thu nhíu lại, dường như có dự cảm xấu.

- Làm sao vậy?

Thần sắc Trịnh Thu âm trầm hẳn:

- Anh đừng nói là Tiêu Dương kia không bị nổ đẩy xuống vực đấy...

- Không phải vậy.

Người nọ cười khan một tiếng.

- Quả thật Tiêu Dương bị vụ nổ đẩy ngã xuống rồi...

Sắc mặt Trịnh Thu dịu lại, khuôn mặt lại hiện ý cười...

- Nhưng mà... Không rơi xuống đáy.

Nghe vậy, vẻ tươi cười của Trịnh Thu lập tức cứng lại, nhìn người kia:

- Anh có thể giải thích thế nào là không rơi xuống đáy không?

- Chuyện này...

- Quả thực là nói láo!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)