Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 204: Nổ! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Căn cứ theo tin tức báo cáo lại thì tối hôm qua toàn bộ sát thủ trên núi Thiên Mã đã biến mất rất thần bí rồi.

Trước người Trịnh Thu có một bóng người vô cùng cẩn thận nói:

- Làm được việc này... Có lẽ phải là Tiêu Dương. Hắn đã thể hiện thực lực cao thâm khó lường tại Phục Đại rồi.

- Lại là Tiêu Dương!

Trịnh Thu đập mạnh mặt bàn, đôi mắt lóe sáng:

- Người này nổi tiếng tại Phục Đại, nếu hắn không biến mất thì sợ rằng sau này sẽ phá hoại không ít chuyện lớn của hội trưởng này.

- Đã chuẩn bị tốt thuốc nổ chưa?

- Chuẩn bị thỏa đáng rồi.

Người này chần chừ một chút:

- Chẳng qua... Căn cứ theo tin tức thì Tiêu Dương đã đi riêng ra khỏi đội ngũ học sinh, đang ở cuối cùng. Mà thuốc nổ của chúng ta chỉ có thể nổ một lần...

- Mục tiêu là Tiêu Dương!

Trịnh Thu không chút do dự, trầm giọng nói:

- Không có đám sát thủ làm quỷ chết thay kia, tuyệt đối chúng ta không thể dễ dàng động vào đám học sinh này. Để cho Tiêu Dương ... Biến thành khói dưới thuốc nổ đi!

- Vâng!

Người này nhanh chóng lui ra ngoài, hơn nữa cũng rút di động ra...

- Phía trước là Huyền bích nổi danh của núi Thiên Mã đấy.

Tiêu Dương chỉ về phía trước, lại cười nói.

- Đại tiểu thư, đi qua con đường hẹp này là có thể tới đỉnh núi Thiên Mã rồi.

- Đỉnh núi...

Con ngươi Quân Thiết Anh không khỏi hiện lên vẻ trông mong.

Cho tới bây giờ, chưa bao giờ cô đi được tới đỉnh núi.

Chưa có ai lại như Tiêu Dương, cõng mình bước từng bước lên đỉnh núi thế này.

Nằm trên tấm lưng rộng rãi này, Quân Thiết Anh không cảm thấy xóc này chút nào, tràn ngập cảm giác an toàn.

- Tiêu Dương... Có cần dừng lại nghỉ ngơi một lúc không?

- Không cần đâu...

Tiêu Dương xoay người lại nhìn thoáng qua Tô Tiểu San:

- Cô muốn nghỉ à?

Hô hấp của Tô Tiểu San hơi nặng nề, trán đã vã mồ hôi. Chẳng qua Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh còn không hô mệt, làm sao mình lại chịu yếu thế được, lúc này cắn răng nói:

- Không sao cả, bọn họ cũng đã đi xa rồi, chúng ta mau lên núi đi.

- Vậy là tốt rồi.

Tiêu đại gia như chẳng có chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp quay đầu đi lên núi.

Vẻ mặt Tô Tiểu San tức tối, trừng mắt nhìn Tiêu Dương một cái, tức giận đi sát phía sau.

Từng bước một tiến gần tới Huyền bích...

- Nơi này hơi hiểm trở, cô Tô, cô đi trước đi, tôi ở phía sau có thể để ý cho cô.

Tiêu Dương chủ động tránh đường.

Tô Tiểu San bĩu môi xem thường:

- Để ý cái gì, chẳng lẽ còn có thể ngã từ đây xuống...

- Cô Tô, đừng có thường xuyên nói chuyện không may thế.

Lúc này Quân Thiết Anh vội vàng nói.

- Không sao đâu.

Tô Tiểu San cất bước đi lên con đường nhỏ tại Huyền bích, cũng không quay đầu lại:

- Cho dù tôi có ngã xuống, chẳng lẽ cậu lại nhảy xuống để ý tới tôi à?

Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu San, không khỏi cười lắc đầu.

Trong lòng rõ ràng sợ hãi, miệng lại không chịu thua. Một tay Tô Tiểu San dựa vào vách đá, hai chân thoáng run rẩy, biểu hiện như thế sao dấu nổi cặp mắt của Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, nếu như...

- Đừng cử động!

Đột nhiên Tiêu Dương hét lớn ngắt lời Quân Thiết Anh.

- Đây là mùi gì?

Trái tim Tiêu Dương thầm đập mạnh một cái.

Giờ phút này ba người đã đi tới vị trí trung tâm con đường nhỏ trên Huyền bích rồi...

Tô Tiểu San cũng sửng sốt, hít vào một hơi:

- Hình như là... Mùi thuốc nổ?

Ầm ầm!!

Vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa dã vang lên, trong nháy mắt chấn động cả núi Thiên Mã.

Ầm!

Ầm ầm...

Dường như trong tích tắc này, cả núi Thiên Mã đều chấn động kịch liệt!

Sắc mặt mọi người cũng tái mét. Dương Hoàn Nghị đã đi ở phía trước cùng mọi người theo tiềm thức nhìn lại phía sau, sắc mặt trắng bệch bi thảm!

Huyền bích cao vút trong nháy mắt này chấn động mãnh liệt, đá lớn rơi từ phía trên xuống, ầm ầm đập vào con đường nhỏ trên Huyền bích.

- Cô Tô vẫn còn ở đó!

Tiếng thét chói tai vang lên!

Khuôn mặt mọi người hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt...

Cảnh tượng như núi lở, vách đá phía trên con đường nhỏ trở nên vô cùng yếu ớt sau tiếng nổ, đá vỡ rơi xuống như mưa...

- Cẩn thận!

Lúc này hoàn cảnh như chỉ mành treo chuông!

Đồng từ Tiêu Dương nhanh chóng co rút lại, căn bản đầu óc không còn kịp nghĩ ngợi, trong khoảng khắc cất bước tiến lên, một quyền đánh ầm vào khối đá suýt đập lên người Tô Tiểu San. Trong nháy mắt khối đá tảng đã bị đánh nát bấy!

- Đại tiểu thư, ôm chặt tôi!

Tiêu Dương hét lớn. Giờ phút này đầu óc Quân Thiết Anh đã trống rộng, hầu như chỉ ôm chặt Tiêu Dương theo tiềm thức.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột!

Vẻ mặt Tô Tiểu San cũng tái nhợt, đầu óc không kịp suy nghĩ nữa, cánh tay đã bị Tiêu Dương nắm lấy, nhanh chóng phi nước đại về phía trước...

- Không xong! Không còn kịp nữa rồi!

Sắc mặt Tiêu Dương cũng nhanh chóng thay đổi. Con đường đá dưới chân lay động kịch liệt. Nếu không có Tiêu Dương, những người còn lại sợ là đã đứng thẳng không nổi mà bị đá rơi đập trúng rồi.

Nhưng dù là thế, giờ phút này trong lòng Tiêu Dương cũng dâng lên một tia tuyệt vọng!

Nếu chỉ mình hắn thì hoàn toàn có thể chạy thật nhanh thoát đi trước khi Huyền bích bị đập nát. Nhưng giờ phút này trên lưng hắn còn có một người, trong tay còn lôi một người nữa...

- Tiêu Dương! Kệ chúng tôi đi!

Trong nháy mắt này, hai cô gái đồng thanh nói!

Bóng người chấn động kịch liệt...

Vách đá phía trước sắp sửa đè xuống.

Căn bản không thể lao về phía trước nữa...

- Tôi không bỏ các cô lại đâu!

Trong đầu Tiêu Dương chưa bao giờ lóe lên ý nghĩ vứt bỏ hai cô gái, một mình rời đi. Đôi mắt hắn trấn đinh như đao, cắn chặt hàm răng.

- Liều một phen đi!

Trong giây lát, chỉ tích tắc trước khi Huyền bích bị đập nát hoàn toàn, một tay Tiêu Dương nâng Quân Thiết Anh, tay khác ôm lấy Tô Tiểu San, phát lực rất nhanh. Trong nháy mắt, ba bóng người đã lao ra bên ngoài Huyền bích như điện...

Dưới thân là vực sâu ngàn mét!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️