Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 202: Ánh đao hoa lệ! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa nhất thời biến mất.

Thật quá mạnh mẽ!

Dương Hoàn Nghị không thể không hít một hơi khí lạnh, động tác cũng không chậm lại. Một luồng lửa nóng cháy ngập trời ập xuống.

Nhưng dù là như vậy, người bịt mặt cũng vẫn áp sát tới từng bước một...

- Cần gì phải giãy dụa phí công vô ích!

Người bịt mặt cười nanh ác một tiếng, đồng thời bộ bao tay lợi hại lạnh như băng kia lại đánh ầm ầm ra.

Ầm~~

Hoa lửa tung tóe bốn phía!

Vẻ mặt Dương Hoàn Nghị thoáng cái âm trầm hẳn, bước chân lùi lại theo tiềm thức.

- Khặc! Hiện giờ đến phiên tao rồi!

Trong nháy mắt khi người bịt mặt nói chuyện, bóng dáng gã đã như ma mị, ập tới trước người Dương Hoàn Nghị.

Tốc độ nhanh tới mức mắt Dương Hoàn Nghị căn bản khó có thể theo kịp.

Kinh hãi trong nháy mắt!

- Hỏa thuẫn bài!

Một tầng lửa vừa dâng lên trước người Dương Hoàn Nghị, trong khoảnh khắc liền bị một luồng sức mạnh lớn đập tới.

Rầm!

Chấn động quá mạnh!

Thân thể Dương Hoàn Nghị lập tức bay ngược về phía sau...

- Khặc khặc, không chịu nổi một đòn!

Vèo!

Một quyền lại đánh tiếp tới!

Vù vù!

Ngay lúc này, hai sợi dây leo xanh biếc cứng cỏi đột nhiên hiện ra quỷ dị, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh chóng cực kỳ cuốn lấy hai chân người bịt mặt, khiến thân thể gã sững lại trong chốc lát.

- Đi mau!

Giọng Lý Bái Thiên vang lên gấp gáp.

Người trước mặt này không phải kẻ bọn họ có thể đối mặt.

Giờ phút này mặc dù Dương Hoàn Nghị đang ở trong hiểm cảnh nhưng trí não lại rõ ràng cực kỳ, gật đầu một cái, thân thể nhanh chóng chạy ngược ra phía cửa hang...

- Muốn chạy sao?

Đôi mắt người bịt mặt lóe lên ánh sáng hung ác, quát lớn một tiếng, hai chân chấn động mạnh. Lập tức hai sợi dây leo bị bẻ gẫy.

Vù vù!

Dương Hoàn Nghị và Lý Bái Thiên đồng thời chạy ra khỏi cửa hang, đâm ngay phải Tiêu Dương và Chu Mạt đang tới.

- Mạnh lắm!

Lý Bái Thiên nói nhanh hai chữ.

Bên trong cửa hang vang lên một loạt tiếng quát lớn giận dữ. Đồng thời một bóng người che mặt màu đen vọt ra như sao chổi, cười nanh ác với bốn người phía trước, vung quyền đánh tới.

- Mau tránh ra!

- Nguy hiểm!

Đồng tử Dương Hoàn Nghị co rụt lại.

- Thực lực của kẻ này rất mạnh... Tiêu Dương!

Đang nói tới đây, giọng Dương Hoàn Nghị đã ngừng hẳn. Bởi giờ phút này bóng dáng Tiêu Dương bất ngờ đã tới đón trước mặt người bịt mặt...

- Đừng...

Vẻ mặt Lý Bái Thiên cũng trở nên hoảng hốt.

Hai người hợp tác chiến đấu với người bịt mặt đã cảm nhận được đầy đủ nội lực mạnh mẽ của người bịt mặt, bây giờ Tiêu Dương lại tùy tiện đón đỡ như vậy...

- Hừ! Châu chấu đá xe!

Đôi mắt người bịt mặt lộ vẻ trêu đùa, khinh miệt nhìn bóng người đang lao về phía mình.

- Mày đã vội vã muốn xuống địa ngục như vậy thì ông đây cũng tiễn mày đi một đoạn đường.

Tiếng gió từ nắm đấm liên hồi hơi vài phần, khí lạnh sắc bén ập tới.

Con ngươi Tiêu Dương bình tĩnh như sao trời, lẳng lặng nhìn bóng quyền đang càng ngày càng tới gần, bước chân vẫn liên tục tiến tới.

Trong nháy mắt...

Một ánh sáng sắc bén lóe lên giữa trán hắn!

Trên tay hắn trong tích tắc đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm bằng hàn ngọc vô cùng sắc bén.

- Một con dao nát, lại muốn phá... Cái gì?

Đồng tử của người đột nhiên nhanh chóng co rút lại, kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước.

Gió xoáy từ quyền của mình đã lạnh, ánh đao chói mắt phía trước kia còn lạnh băng gấp trăm lần!

Dường như trong nháy mắt này, bản thân mình bị đẩy vào hầm băng lạnh giá, xung quanh toàn là khối băng rét buốt, cả thân thể cũng thoáng cái đông cứng lại.

Ánh đao vung lên cao, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ trên đầu, tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà hoa lệ vô cùng.

Ánh đao như chậm, giống như từ từ hiện lên giữa đồng tử của gã, tự nhiên và thong thả như thế nhưng ý nghĩa của gã dường như lại trở nên càng chậm hơn, chậm tới khó tin, ngay cả việc ý niệm trốn tránh hiện lên trong đầu cũng như trở nên vô cùng gian nan.

Ánh đao lại giống như nhanh, nhanh tới khó tin, làm cho người ta không tài nào ngờ nổi, lóe lên trong tích tắc, sau đó ánh đao đã vô cùng gần đồng tử trong mắt gã rồi!

Tránh cũng không thể tránh!

Ánh đao hoa lệ!

Người bịt mặt cảm thấy yết hầu mình như bị thứ gì đó chặn lại, tất cả đóng băng, trơ mắt nhìn ánh đao này giáng xuống.

Giờ khắc này gã chỉ có thể trông mong vào bao tay mà mình vẫn luôn luôn tự tin có thể ngăn cản một đòn này. Nhưng giờ gã lại chẳng có tới nổi nửa điểm tự tin.

Ánh đao sáng như ngọc, lóng lánh lóe lên trong mắt mọi người, khiến ho hầu như nhắm hai mắt lại theo tiềm thức.

Roẹt!

Roẹt ~~~

Tiếng vang trong trẻo vô cùng.

- Hình như ... Có tờ giấy bị xé rách rồi?

Đột nhiên Dương Hoàn Nghị mở mắt. Trong tích tắc này, hai mắt của Thiên Mã Song Hùng cũng mở lớn tới cực điểm.

Không sai, quả thật bọn họ nghe như có tiếng giấy bị cắt rách...

Trước mắt bọn họ, hai bóng người đang đứng thẳng đối mặt nhau...

Tay Tiêu Dương cầm dao găm, không ngờ mũi dao xuyên qua vị trí bao tay của người bịt mặt, chỉ thẳng vào bụng dưới.

Mà người bịt mặt đứng cứng ngắc như tượng, hai tròng mắt lồi ra tràn đầy vẻ khó tin, tràn đầy sự không cam lòng, đồng thời cũng tràn ngập sự tuyệt vọng...

Ầm!

Bóng người nặng nề ngã về phía sau, sức sống rút lui còn nhanh hơn thủy triều.

Sống hay chết chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Người bịt mặt nằm mơ cũng không ngờ được mình thừa thắng đuổi theo ra khỏi cửa hang, đón đợi gã lại là lưỡi hái tử thần!

Cửa hang yên tĩnh một hồi lâu...

Hít! Hít!

Tiếng hít vào liên tục vang lên!

Ánh mắt ba người đều rơi vào người Tiêu Dương, như đang nhìn một con quái vật vậy...

Không! Còn kinh khủng hơn quái vật nhiều!

Quái vật sao có thể thực hiện một đao kinh thế hãi tục như vậy được...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️