Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 200: Cảnh cũng đẹp mà máu cũng xinh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi bắt đầu ăn, có người phát hiện không thấy Dương Hoàn Nghị đâu.

- Tên tiểu tử Tiêu Dương kia cũng không biết biến đi đâu rồi.

Tô Tiểu San cau mày:

- Cô thấy hai người bọn họ lén lút trên xe, khẳng định sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Quân Thiết Anh cười khẽ:

- Tô lão sư, chắc hắn bọn họ đang có việc, rất mau sẽ trở về thôi.

Đường núi uốn lượn, cách vách tường màu đen một trăm mét.

Vèo! Vèo!

Hai thân ảnh đồng thời ngừng lại.

- Khung cảnh thật xinh đẹp.

Tiêu Dương đứng trên một tảng đá lớn, mặc cho gió núi thổi qua, ánh mắt nhắm lại, cảm nhận một phen mới từ từ mở mắt ra, quay sang nhìn Dương Hoàn Nghị:

- Dương huynh, thực lực của cậu còn mạnh hơn tôi nghĩ đấy.

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị mang theo sự kinh ngạc, nghe xong liền cười nói:

- Tôi cũng đang định nói như vậy.

Tiêu Dương nhún vai cười nhạt.

- Chúng ta đã cách đỉnh núi không xa, vậy sát thủ đâu?

Dương Hoàn Nghị cau mày.

- Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ biết.

Tiêu Dương vừa mới nói xong, hai thân hình khôi ngô từ phía trước lao đến.

- Sao?

Đồng tử Dương Hoàn Nghị liền co rụt lại.

- Người một nhà.

Tiêu Dương tiến lên:

- Lý huynh, Chu huynh.

- Tiêu Dương.

Lý Bái Thiên bước nhanh đến, ánh mắt quét qua Dương Hoàn Nghị, sắc mặt khẽ biến:

- Người này chính là…

- Cùng loại người giống hai anh.

Tiêu Dương trả lời.

Song phương đồng thời liếc nhìn nhau.

- Hai vị huynh đài, sự việc điều tra như thế nào rồi?

Tiêu Dương chắp tay với hai người. Tối hôm qua, sau khi trải qua một phen suy nghĩ, Tiêu Dương vẫn quyết định đến thỉnh cầu Thiên Mã song hùng xuất thủ tương trợ. Vốn tưởng rằng sẽ phí một phen công phu, không nghĩ đến hai người lại sảng khoái đồng ý như vậy.

Đã có hai người sinh sống ở núi Thiên Mã ba năm tương trợ, tối hôm qua Tiêu Dương mới an tâm mà trở về trường.

- Đám người này dám nháo sự ở núi Thiên Mã, quả thật là động thủ trên đầu thái tuế.

Chu Mạt hung ác nói:

- Tiêu Dương, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đám sát thủ này tổng cộng có sáu cứ điểm. Từng cứ điểm có mười mấy người. Tổng cộng là bảy mươi sáu người. Chỉ sợ đây là lực lượng của một tổ chức sát thủ.

- Sáu cứ điểm…

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên hàn quang:

- Trong bọn họ có người nào đặc biệt hay không?

Hai người đều giật mình, sau đó Lý Bái Thiên lên tiếng:

- Duy nhất khiến chúng tôi nhìn không thấu chính là gã thủ lĩnh. Còn lại đều là người bình thường, nhưng trong tay bọn họ có súng.

- Gã thủ lĩnh kia…

Chu Mạt suy nghĩ một chút rồi nhìn Tiêu Dương, nói:

- Khí tức khác với chúng tôi, nhưng lại giống cậu.

- Cổ võ giả?

- Chắc vậy.

Dương Hoàn Nghị lên tiếng:

- Dù sao, người có thuộc tính trên đời cũng không nhiều?

- Người có thuộc tính?

Ba người Tiêu Dương đều lên tiếng.

- Các người không biết sao?

Dương Hoàn Nghị nghi ngờ, nhìn anh em Lý Bái Thiên:

- Nếu như tôi nhìn không lầm, thuộc tính của hai người chính là Mộc.

- Còn cậu chính là Hỏa.

Tiêu Dương bật thốt.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy “ảo thuật” mà Dương Hoàn Nghị đã thực hiện. Nếu nói y có thể điều khiển lửa, như vậy sẽ dễ dàng giải thích hơn nhiều.

- Đúng.

Dương Hoàn Nghị nhìn thần sắc khát vọng học hỏi của ba người Tiêu Dương, trầm ngâm một lát liền nói:

- Về người có thuộc tính, sau này tôi sẽ nói với các người. Việc cấp bách trước mắt chính là giải quyết đám sát thủ. Mọi người ăn cơm sẽ không lâu đâu. Tôi sợ bọn họ sớm lên núi rồi.

- Được.

Tiêu Dương cũng không chần chừ, xoay người nhìn anh em Lý Bái Thiên:

- Sáu cứ điểm của đối phương có cách nhau xa không?

- Khoảng chừng năm mét.

- Vậy thì chia thành hai đường.

Tiêu Dương nói:

- Chu huynh và tôi một tổ. Mỗi lần đến một cứ điểm, phải dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy nó, tận lực đừng để cứ điểm khác chú ý. Như vậy mới có lợi cho việc xơi tái từng cái.

- Nếu như bị người phát hiện thì sao?

Chu Mạt hỏi.

Tiêu Dương nhướng mày, ánh mắt lộ tinh mang:

- Vậy thì…đại khai sát giới.

Vèo! Vèo! Vèo!

Thân ảnh rất nhanh lướt qua, trong chớp mắt đã biến mất trên con đường uốn lượn.

Gió núi nhẹ thổi qua, cảnh đẹp trên núi Thiên Mã nhẹ nhàng hiển thị tư thái ưu mỹ.

Cảnh quá đẹp.

- Chúng ta có cần chờ lớp trưởng không?

- Rốt cuộc là tên tiểu tử Tiêu Dương kia đi đâu rồi?

- Điện thoại của bọn họ cũng tắt luôn.

Dưới chân núi Thiên Mã, Tô Tiểu San mang theo đám sinh viên lo lắng đứng chờ.

- Tô lão sư, chi bằng chúng ta lên trước đi.

Có người đề nghị.

Tô Tiểu San nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn, một lát sau liền lắc đầu:

- Chờ thêm chút nữa.

Phía trước là rừng cây rậm rạp. Tất cả mọi người đều không chú ý đến, bên trong rừng cây đang có hai ánh mắt nhìn chăm chú hết thảy bên ngoài, giống như một con dã thú đang mở to cái miệng, tùy thời nuốt sạch hết thảy.

Hưu.

Một vòng hàn quang lạnh như băng quét qua.

Phụt.

Huyết thủy văng ra.

Bịch.

Nương theo từng tiếng trầm đục, từng đạo thân ảnh đang còn cười cười nói nói, không có bất kỳ dấu hiệu nào liền ngã xuống.

Máu diễm lệ.

Sơn động bị nhuộm đỏ.

Vèo.

Một thân ảnh giống như u linh ngừng lại, tay cầm một thanh chủy thủ hàn ngọc sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập lãnh ý.

Vô thanh vô tức.

Sau lưng, vẻ mặt Chu Mạt khiếp sợ, há to miệng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️