Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 199: Cảnh cũng đẹp mà máu cũng xinh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chiếc xe bus từ từ lăn bánh. Tốc độ dần dần tăng lên, như mũi tên thẳng đến núi Thiên Mã.

Một đường đi thẳng.

Cảnh vật ven đường càng lúc càng lui về phía sau.

Khi lên xe, vị trí bên cạnh Quân Thiết Anh vốn thuộc về Tiêu Dương đã bị Tô Tiểu San cướp lấy.

Vô lực phản kháng, Tiêu đại gia chỉ có thể ngồi một bên, sâu kín nhìn hai cô gái cười nói.

Thoạt nhìn giống như bạn học chứ không phải thầy trò.

- Tỷ muội song thù.

Tiêu Dương nhịn không được thì thầm một tiếng.

Tô Tiểu San quay sang nhìn Tiêu Dương:

- Anh nói cái gì?

- Không có gì.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn phía trước:

- Tôi đang xem tivi.

Bộ dạng rất nghiêm túc, quả thật là đang xem tivi.

Chỉ có điều màn hình tivi tối om, không hề có chút hình ảnh.

Đúng là đang “xem” tivi.

Thấy thế, Quân Thiết Anh không khỏi hé miệng cười:

- Tô lão sư, tại sao Tiêu Dương lại sợ cô như vậy?

- Làm việc trái với lương tâm, đương nhiên là sợ rồi.

Tô Tiểu San nói.

- Làm việc trái với lương tâm?

Quân Thiết Anh hiếu kỳ.

Má Tô Tiểu San chợt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu:

- Không có gì. Đúng rồi…

Tô Tiểu San chuyển sang chuyện khác.

Chiếc xe vẫn vững vàng chạy về phía trước.

Tiêu Dương quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người lớp trưởng Dương Hoàn Nghị.

Trầm ngâm một hồi, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh, Tiêu Dương liền đứng lên, vỗ xuống vai Dương Hoàn Nghị.

- Tiêu Dương?

Dương Hoàn Nghị quay mặt lại:

- Có việc gì sao?

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu:

- Không ngại…chúng ta ra đằng sau tâm sự chứ?

Dưới ánh mắt kỳ quái của không ít người, hai người một trước một sau đi xuống hàng cuối của xe bus.

Không ai nhìn thấy Tiêu đại gia đi cùng với lớp trưởng của bọn họ bao giờ.

- Lần đến núi Thiên Mã này, tổng cộng có bao nhiêu người tham dự?

Tiêu Dương hỏi.

- Bốn mươi lăm người.

Tuy Dương Hoàn Nghị không biết tại sao Tiêu Dương lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời:

- Có một số bạn học bởi vì tình huống đặc biệt nên không đến được.

- Ừm.

Tiêu Dương nhìn thẳng Dương Hoàn Nghị, nghiêm nghị nói:

- Nếu như tôi nói sẽ gặp nguy hiểm trên núi Thiên Mã, cậu có tin không?

Dương Hoàn Nghị khẽ giật mình, ánh mắt quét qua người Tiêu Dương, thấp giọng nói:

- Tôi không rõ ý của anh.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Trên núi Thiên Mã, ước chừng đang có mấy chục sát thủ chờ đám sinh viên các cậu đến đấy.

Nghe xong, sắc mặt Dương Hoàn Nghị thay đổi, một lát sau liền cười khan:

- Tiêu Dương, chuyện cười này không mắc cười chút nào.

- Tôi biết nếu nói tin tức này ra, chẳng ai tin tôi.

Tiêu Dương khoát tay nói.

- Tại sao anh lại nói với tôi?

- Bởi vì cậu đáng tin cậy.

Tiêu Dương mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Dương Hoàn Nghị:

- Bởi vì cậu không phải người bình thường.

Lông mày Dương Hoàn Nghị lập tức cau lại, thân hình cũng cách Tiêu Dương thêm vài cm. Nhưng bàn tay Tiêu Dương giống như có một sức mạnh thần bí, khiến cho Dương Hoàn Nghị không thể động đậy.

- Đừng xúc động.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói:

- Tôi vẫn cảm thấy trên người cậu có cái gì đó mà tôi không thể nhìn thấu. Tối hôm qua tôi nghĩ thông suốt rồi, là sức mạnh cổ quái. Hoạt động lên núi Thiên Mã ngày hôm nay, tôi cần sự hỗ trợ của cậu.

Dương Hoàn Nghị nhướng mày:

- Nếu biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta nên hủy bỏ hoạt động…

- Hủy bỏ chẳng phải sẽ khiến cho người khác mất hứng sao? Nói sau, bọn họ cũng không tin có sát thủ. Quan trọng hơn…

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Sát thủ đã có thể đến một lần, có lẽ sẽ còn lần thứ hai. Cho nên, thừa dịp này, khiến cho toàn bộ bọn chúng…

Tiêu Dương làm ra động tác giết chóc.

- Nhưng tôi không thể để cho các bạn học của tôi mạo hiểm được.

Dương Hoàn Nghị lắc đầu.

- Không để cho bọn họ mạo hiểm đâu.

Trương Mông mỉm cười nói:

- Sau khi đến núi Thiên Mã, chúng ta sẽ đi đầu, giải quyết đám sát thủ, rồi mới để mọi người lên núi. Nhưng trước hết, cậu nên tìm cái cớ giữ chân bọn họ dưới chân núi.

- Chỉ bằng hai người chúng ta?

Tiêu Dương nhìn Dương Hoàn Nghị:

- Chẳng lẽ cậu không tin?

Lúc này, Dương Hoàn Nghị nhếch miệng cười:

- Đã như vậy, Tiêu Dương, tôi sẽ chơi một anh một trận.

- Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, vì sao cậu lại làm một học sinh bình thường của Phục Đại?

- Tôi cũng tò mò, tại sao anh lại làm một bảo vệ bình thường của Phục Đại?

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.

Trên xe bus, không ít người liếc trộm hai người, ánh mắt không khỏi nghi hoặc.

Hai người vốn không hề xuất hiện cùng nhau, tại sao lại trò chuyện một cách vui vẻ như vậy?

Giữa trưa.

Chiếc xe đi được một khoảng thời gian, rốt cuộc cũng đã đến núi Thiên Mã.

Tiếng hoan hô như chim sẻ vang lên.

- Núi Thiên Mã nổi tiếng nhất chính là nó có sân đua xe chuẩn quốc tế. Đây chính là thánh địa trong lòng không ít tay đua của Minh Châu.

Một đám sinh viên mang theo túi xách của mình bước xuống, hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành mà trong nội thành không cách nào có được.

- Các bạn.

Dương Hoàn Nghị mỉm cười:

- Hoạt động leo núi Thiên Mã của chúng ta sắp bắt đầu. Nhưng trước hết, chúng ta nên đến nhà hàng gần đây lấp đầy bao tử đã.

- Lớp trưởng, không phải chúng ta nấu cơm dã ngoại sao?

Dương Hoàn Nghị mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Dương.

- À, các bạn, các bạn có lòng tin với khả năng nấu cơm dã ngoại của mình không?

Tiêu Dương hỏi một câu, tất cả mọi người đều nhìn nhau.

- Nói sau, leo núi hao phí rất nhiều thể lực. Chúng ta vẫn nên lấp đầy cái bụng trước rồi hãy lên núi.

Sau khi nghe Tiêu Dương giải thích, mọi người cũng không còn dị nghị, một đám nhiệt tình kéo đến một quán ăn.

- Ồ, lớp trưởng đâu rồi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️