- Không làm thì thôi. Đã làm, nhất định phải...tuyệt.
- Vâng.
.........
.........
Hạ tuần tháng chín, thời tiết mát lạnh hơn.
Khi sương mù sáng sớm còn chưa tan, trên sân vận động, đằng sau chiếc xe lăn, một thân ảnh cao ráo đang khoác nhẹ lên bờ vai của người ngồi trên xe lăn.
- Đại tiểu thư, thế nào? Thoải mái không?
Quân Thiết Anh nhắm mắt, lông mi nhẹ rung rung, khuôn mặt không tỳ vết mỉm cười:
- Tiêu Dương, nhìn không ra thủ pháp mát xa của anh thật sự không tệ.
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Dương cười đắc chí:
- Đây là thủ pháp mát xa của Tiêu thị.
- Thủ pháp mát xa của Tiêu thị, thủ pháp châm cứu của Tiêu thị, thủ pháp xoa bóp của Tiêu thị...
Quân Thiết Anh mỉm cười:
- Xem ra, Tiêu thị của anh có không ít thủ pháp nhỉ.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Xác thực là thế.
- Tiêu Dương, nói thật, tôi thật sự có chút tò mò, rốt cuộc là anh xuất thân từ gia đình nào? Gia tộc của anh làm thầy thuốc hay sao? Y thuật của anh giỏi như vậy, tại sao lại không làm thầy thuốc?
Tiêu Dương đắng chát nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, cô hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi biết trả lời như thế nào.
- Được, tôi hỏi từng câu.
Quân Thiết Anh dường như rất vui.
- Tiêu Dương, nhà của anh làm gì?
Nghe xong, thần sắc Tiêu Dương liền ảm đạm.
Người nhà?
Đây là thế giới của một ngàn năm sau.
Im lặng, Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, lúc này Quân Thiết Anh cũng đã xoay mặt lại.
- Người nhà của tôi...Chết rồi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh gợn sóng, hồi lâu khẽ cắn môi, mang theo sự áy náy:
- Tiêu Dương, xin lỗi.
- Không sao.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Qua hết rồi.
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương thật sâu, sau đó nhìn về phía thủ đô.
- Nhà của tôi là ở thủ đô. Nhưng ở đây thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Gương mặt Quân Thiết Anh hiện lên sự đắng chát:
- Từ lúc hai chân của tôi bị phán án tử hình, mặc kệ tôi cố gắng cỡ nào cũng bị gia tộc bài xích.
- Cái gọi là hào phú, ngoài mặt thì hào phóng, nhưng bên trong lại rất hẹp hòi. Bọn họ không để cho một người tàn phế, cho dù là thân thích ở lại trong gia tộc. Bọn họ không muốn để người khác nói trong gia tộc xuất hiện phế nhân. Mặt mũi của bọn họ còn muốn quan trọng hơn tình thân.
Quân Thiết Anh nắm chặt xe lăn, toàn thân run rẩy, cố gắng áp chế sự kích động.
Đây chính là cơn đau trong lòng cô.
Nếu không gặp được Tiêu Dương, chỉ sợ cơn đau này sẽ kéo dài cả đời.
- Đợi một ngày nào đó cô đứng lên được, sẽ cho bọn họ một cái tát thật mạnh.
Tiêu Dương đặt bàn tay lên vai Quân Thiết Anh.
- Tiêu Dương, anh có thể đáp ứng tôi một điều được không?
- Đại tiểu thư cứ nói.
Quân Thiết Anh cắn môi:
- Hoạt động lần này diễn ra sớm. Như vậy, khi quốc khánh, tôi phải trở về thủ đô một chuyến.
- Mỗi năm, vào ngày 6 tháng 10, gia tộc sẽ tổ chức một cuộc họp mặt toàn gia tộc.
Quân Thiết Anh thở ra một hơi:
- Tôi hy vọng, sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, anh có thể đến đón tôi rời khỏi.
Gia đình lạnh lẽo đó, Quân Thiết Anh một khắc cũng không muốn ở lại.
- Không thành vấn đề.
Tiêu Dương sảng khoái đáp ứng. Đồng thời cũng an ủi Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, cô cũng đừng bi quan như vậy. Cho dù thế nào cũng là máu mủ tình thâm. Có lẽ, người thân của cô sẽ không bài xích cô nữa đâu.
- Máu mủ tình thâm?
Quân Thiết Anh lẩm bẩm:
- Trước mặt lợi ích chính thức, không bao giờ có hai chữ tình thâm.
8h30 sáng.
Cổng trường, một chiếc xe bus lớn đậu một bên.
Một đám sinh viên thần sắc hưng phấn tập trung lại, tùy thời có thể xuất phát.
Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đến đúng giờ.
- Tô lão sư...
Quân Thiết Anh đang nhỏ giọng nói chuyện với Tiêu Dương, đột nhiên giương mắt nhìn phía trước.
- Tô Tiểu San?
Tiêu Dương có chút không được tự nhiên, hơi bối rối, nhẹ ho khan một tiếng, làm ra vẻ trấn định. Mặc dù Tô Tiểu San đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng khó mà che được thân hình hoàn mỹ, mái tóc quăn màu vàng bay nhẹ trong gió, mị lực bắn ra bốn phía, nhưng khi nhìn Tiêu Dương, ánh sáng lạnh lại lóe lên.
Khi cô đang tắm, người này đẩy cửa vào.
Mỗi lần Tô Tiểu San nhớ lại, nhịn không được mà hận đến nghiến răng.
Mặc dù Tô Tiểu San đã từng nói qua, chỉ cần Tiêu Dương đánh cờ thắng Tô Thắng Kỷ, chuyện giữa hai người sẽ xóa bỏ.
- Nhưng...đàn bà thì không bao giờ giữ chữ tín.
Tiêu Dương lặng yên nhớ kỹ, thần sắc cảnh giác nhìn Tô Tiểu San, miễn cưỡng cười;
- Tô...Tô lão sư, trùng hợp vậy?
Quân Thiết Anh quái dị nhìn Tiêu Dương:
- Tô lão sư cũng đi theo chúng ta, có cái gì trùng hợp chứ?
- A.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to vài phần.
- Như thế nào? Anh không chào đón tôi sao?
Tô Tiểu San mỉm cười nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương liền nổi da gà, vội vàng khoát tay:
- Không, đương nhiên là không rồi. Tôi rất cam tâm tình nguyện đi cùng mỹ nữ.
Quân Thiết Anh liếc nhìn hai người, cảm giác có chút gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra.
- Tô lão sư.
Lớp trưởng Dương Hoàn Nghị tiến lên:
- Tất cả mọi người đã đến đông đủ.
- Được.
Tô Tiểu San liếc nhìn Tiêu Dương, sau đó vung tay lên.
- Xuất phát. Núi Thiên Mã xinh đẹp.