Gió đêm lạnh run, lãnh ý tập kích người.
Chân núi Thiên Mã, một bóng người dùng tốc độ cực nhanh tiến nhập lên núi Thiên Mã lần nữa.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua. Một lát sau, bóng người này lại chạy xuống rồi tan biến trong bóng đêm.
Ban đêm, cổng trường Phục Đại, Tiêu Dương giậm chân bước vào.
- Tiêu ca.
Một cái đầu trong phòng bảo vệ ló ra.
- Lâm huynh?
Tiêu Dương cau mày, hỏi:
- Chẳng phải tối nay anh được nghỉ ca sao?
Lâm Tiểu Thảo sầu mi khổ kiếm nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu ca, tôi nghĩ đến chuyện ban ngày, cho nên không cách nào ngủ được.
- Chuyện gì?
Lâm Tiểu Thảo đưa mặt sát đến gần Tiêu Dương, cố gắng đè thấp âm thanh:
- Tiêu ca, hôm nay anh nhắc đến Thủy Ngưng Quân. Không phải đại minh tinh sắp đến trường chúng ta...
Lâm Tiểu Thảo mở to mắt, giọng nói có chút run rẩy:
- Chính là Thủy Ngưng Quân?
Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo đang kích động, bĩu môi. Thủy Ngưng Quân này rốt cuộc là có địa vị gì mà có mị lực lớn như vậy?
Trầm ngâm một hồi, Tiêu Dương cười hắc hắc, nháy mắt với Lâm Tiểu Thảo.
- Thế anh nghĩ sao?
Dứt lời, liền quay về hướng ký túc xá.
- Thủy Ngưng Quân.
Lâm Tiểu Thảo ngơ ngác đứng ở phòng bảo vệ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ngây ngô.
Trúng độc không nhẹ.
- Thủy Ngưng Quân?
Sau khi tiến vào phòng bảo vệ, Tiêu Dương nhịn không được lại thì thầm cái tên này. Nếu trong phòng hắn có máy tính, hắn đã sớm lên Baidu tìm kiếm rồi.
- Mà thôi, nên suy nghĩ đối sách ngày mai thì tốt hơn.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại từ lúc nhìn thấy mười mấy người. Dựa theo quan sát của hắn, chỉ sợ trên núi Thiên Mã có năm chỗ như vậy.
Hơn mười sát thủ.
- Không biết có bao nhiêu súng nữa.
Tiêu Dương cau mày:
- Núi Thiên Mã không tính là vắng vẻ. Ban ngày cũng sẽ có không ít du khách. Đối phương hành động quy mô như vậy, nếu không vạn bất đắc dĩ, chưa chắc sẽ dùng súng để giải quyết. Dù sao, động súng động tĩnh cũng quá lớn. Nếu phát sinh sự kiện bắn nhau trên núi Thiên Mã, bọn họ cũng chưa chắc toàn thân trở ra.
- Những người này khẳng định phải nghĩ đến nhiều đường lui cho mình.
Trong đầu Tiêu Dương bắt đầu phân tích từng điểm.
Đối phương có súng, điều này là không thể nghi ngờ.
Chỉ có điều, súng chưa hẳn là phương thức tấn công mà bọn họ lựa chọn. Như vậy, điều hắn cần làm là làm sao tiêu diệt được hết tất cả trước khi bọn họ động súng.
- Chính là so tốc độ.
Ánh mắt Tiêu Dương chớp động một vòng tinh mang, nhẹ nhàng cười.
- Hy vọng đây là một trận chiến thoải mái.
Tiêu Dương ngồi khoanh chân trên giường. Một luồng nội lực hùng hậu từ từ vận chuyển. Trong đầu nhớ đến năng lực quái dị của anh em Lý Bái Thiên.
........
........
Đêm dài yên tĩnh. Cao ốc xung quanh Phục Đại san sát như rừng.
Trong một căn phòng sang trọng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai bóng người đang nhẹ nhàng lay động.
- Hội trưởng.
Một giọng nói có vẻ tục tằng lên tiếng:
- Có biến.
Một người đang ngồi trên ghế, mang mắt kính, thoạt nhìn rất tao nhã, khuôn mặt hờ hững, ánh mắt chuyên chú nhìn quyển sách trong tay, nhàn nhạt nói:
- Nói.
- Trên núi Thiên Mã có người thần bí mai phục.
Nghe xong, người thanh niên lập tức khép quyển sách lại.
Một lát sau, y ngẩng đầu lên, là Hội trưởng Hắc Sơn Hội, Trịnh Thu. Mặc dù trên danh nghĩa vẫn còn là sinh viên năm 4 của trường Phục Đại, nhưng thực tế lại là một nhân vật quyền thế của Minh Châu.
- Người nào? Có mục đích gì?
- Dường như là một tổ chức sát thủ.
Người này chần chừ một chút rồi nói:
- Mục tiêu của bọn chúng, theo kết quả điều tra sơ bộ thì là...đám học sinh kia.
- Sao?
Bên trong cặp mắt kính hiện lên hào quang.
- Người nào mà có hứng thú với đám sinh viên vậy?
Trịnh Thu nhẹ nhàng gõ tay lên thành ghế, đầu óc bắt đầu chuyển động.
- Nếu những sinh viên này gặp chuyện không may, cao tầng Phục Đại, thậm chí là giới chính trị Minh Châu chỉ sợ sẽ phải rung chuyển.
- Hội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ? Ngăn cản bọn họ?
- Ngăn cản?
Trịnh Thu cười lạnh:
- Tại sao lại phải ngăn cản? Rung chuyển là chuyện tốt, là cơ hội để tẩy bài. Quả thật là cơ hội trời ban. Vốn tôi đang nghĩ cách tiêu diệt Tiêu Dương, xem ra kế hoạch đã được thay đổi.
- Ý của hội trưởng là...
Người nọ chần chừ.
- Lửa cháy thì đổ thêm dầu.
Hàn ý chớp động trong đôi mắt Trịnh Thu:
- Đã có người thay chúng ta đối phó đám học sinh kia, tôi cũng vui vẻ ngồi mát mà ăn bát vàng. Đương nhiên, chúng ta cũng không ngại mà giúp họ một tay, tránh việc ám sát đám phế vật này bị thất bại.
Trịnh Thu đứng lên:
- Thật không biết người nào mà có gan lớn như vậy? Thậm chí còn nghĩ ra kế hoạch điên cuồng như thế. Cho dù là tôi cũng không dám động đến sinh viên của Phục Đại.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Chuyện ám sát đương nhiên là để cho kẻ chết thay chúng ta đi làm.
Trịnh Thu cười lạnh:
- Cái mà chúng ta cần làm chính là phóng một mồi lửa thôi.
- Phóng hỏa đốt núi?
Người nọ khẽ giật mình.
- Ngu xuẩn.
Trịnh Thu quát to:
- Đốt núi có thể khiến chúng chết cháy sao?
- Hội trưởng bớt giận.
- Ý của tôi là...
Trịnh Thu nheo mắt, cầm cây bút lông trên bàn, nhẹ nhàng chấm vào mực nước, cổ tay khẽ động, trên tờ giấy trắng trước mặt chợt xuất hiện một chữ thật to.
Tuyệt.
- Cái gì?
Thần sắc người này khiếp sợ nhìn Trịnh Thu.