Đây là việc quái dị mà Tiêu Dương chưa từng tiếp xúc qua.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được những nhánh dây trói hắn tràn đầy lực sinh mệnh. Tại sao những nhánh dây này lại đột nhiên quấn lấy hắn?
- Trói buộc.
Chu Mạt quát nhẹ, nhánh dây cột trên người Tiêu Dương chặt thêm vài phần.
- Nhánh dây này là do anh điều khiển?
Tiêu Dương giật mình.
Cách không khống vật.
- Nhưng trên người anh lại không có nội lực.
Tiêu Dương vừa khiếp sợ nhưng cũng vừa nghi hoặc.
- Khặc khặc. Xú tiểu tử, biết rõ sự lợi hại của Thiên Mã song hùng chúng ta chưa?
Chu Mạt cười hắc hắc:
- Ngoan ngoãn giao tiền ra đây.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu:
- Anh buộc tôi chặt như vậy, làm sao tôi có thể lấy tiền?
Chu Mạt giật mình, vỗ đầu một cái:
- Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra? Để tôi thả cậu ra một chút.
- Không cần.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên tinh quang, hai tay nắm chặt, cánh tay chấn động.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nhánh dây cột trên người Tiêu Dương đột nhiên kéo căng, trong nháy mắt phát ra thanh âm vỡ tan, rồi vỡ vụn bốn phía.
Bịch.
Hai anh em Chu Mạt đồng thời lui về phía sau một bước, thần sắc kinh hãi:
- Cái gì?
Cho đến bây giờ chưa có người nào có thể cắt đứt nhánh dây của bọn họ.
Người trước mặt là ai?
- Tôi rất ngạc nhiên vì năng lực quái dị của các người.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Hãy xuất ra bản lĩnh chân chính của các người, bằng không...
- Cậu muốn gì?
Lý Bái Thiên có chút khó chịu.
- Bỏ tiền lại đây. Tôi muốn cướp.
Hai anh em đồng thời trợn tròn mắt.
Cho đến bây giờ toàn họ cướp của người khác, hiện tại có người cướp của bọn họ?
- Hừ, tiểu tử, cậu cho rằng dựa vào sức mạnh là có thể đối phó được anh em tụi tôi?
Mạt Chu tiến lên, hai tay vung mạnh, hét lớn một tiếng:
- Quấn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hai bên đường núi, hằng hà nhánh dây bay ra, giống như có linh tính, quấn quanh người Tiêu Dương.
- Rốt cuộc là năng lực gì vậy?
Đồng tử Tiêu Dương nhẹ co lại, thân ảnh giống như làn khói xuyên thẳng qua nhánh dây, thần sắc vô cùng thoải mái:
- Các người có thực lực như vậy, vì sao lại ở trên núi Thiên Mã làm cướp?
- Nói nhiều quá đi.
Ánh mắt Chu Mạt lập lòe, hai tay không ngừng xoay tròn, thao túng nhánh dây.
- Nhị đệ, để anh giúp em.
Thân ảnh Lý Bái Thiên rất nhanh tiến lên vài bước, nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Vị huynh đệ kia, chúng tôi không cố ý đả thương cậu. Nếu bây giờ cậu rời khỏi, chuyện giữa chúng ta xem như xóa bỏ, được không?
- Muốn tôi trời khỏi? Trừ phi các người đánh thắng tôi.
Lúc này, chiến ý của Tiêu Dương đã bay lên. Huống hồ, tối nay hắn gặp được năng lực chưa bao giờ tiếp xúc, tất nhiên phải tìm hiểu một phen.
- Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Cánh tay Lý Bái Thiên đột nhiên giang ra, thân hình khôi ngô trở nên bén nhọn, như gió núi thổi qua.
- Gai
Hưu! Hưu! Hưu!
Những nhánh gai đen kịt lóe ra hàn quang lợi hại phô thiên cái địa lao đến Tiêu Dương.
Đan cùng một chỗ với nhánh dây của Chu Mạt, tạo thành một tấm lưới lớn không một khe hở.
Oành.
Lao về phía trung tâm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Khói đặc bốc lên.
Hai anh em sóng vai đứng thẳng. Khi khói tan hết, thân ảnh Tiêu Dương cũng không thấy đâu.
- Người đâu?
- Đại ca, không phải anh đã đâm hắn thành mảnh vỡ chứ?
Lý Bái Thiên rùng mình:
- Không...không thể nào.
- Đương nhiên là không rồi.
Một giọng nói như nước chảy mây trôi vang lên phía sau hai người.
Hai người đồng thời quay lại.
Vèo! Vèo!
Tiêu Dương xuất hiện ngay trước mặt hai người, ra tay như gió, lập tức phong bế huyệt vị trên thân hai người.
Không thể động đậy.
- Cậu...cậu làm gì với chúng tôi?
Ánh mắt Lý Bái Thiên nhìn chăm chú Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Chỉ là tìm một cơ hội yên tĩnh nói chuyện phiếm với hai người mà thôi.
Tiêu Dương tiến lên, khoác vai Lý Bái Thiên, một nguồn nội lực xuyên thấu bả vai, tiếp vào trong cơ thể.
Năng lực điều khiển nhánh dây đã triệt để khơi gợi sự hiếu kỳ của Tiêu Dương. Cho nên, lúc này hắn mới dùng nội lực dò xét cơ thể của Lý Bái Thiên.
- Đan điền không có nội lực.
Tiêu Dương khẽ cau mày, chợt buông Lý Bái Thiên ra, sau đó khoác tay lên người Chu Mạt.
- Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?
Chu Mạt lên tiếng hỏi.
Một lát sau, Tiêu Dương buông Chu Mạt ra, nhìn hai anh em:
- Tại sao các người lại có loại năng lực này?
- Hừ.
Hai người cũng không trả lời.
Tiêu Dương cũng không cảm thấy bất ngờ. Nếu tùy tiện đem bí mật của mình cho người khác biết mới là chuyện lạ.
- Tôi nghĩ, núi Thiên Mã này có liên quan đến năng lực của các người.
Nghe xong, hai người đồng thời giật mình, hai mặt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.
- Các người không muốn nói, tôi cũng không ép các người.
Tiêu Dương mỉm cười, tiện tay lấy ra một cái thẻ:
- Đây là phương thức liên lạc của tôi. Nếu các người có cần gì, có thể tìm tôi. Có lẽ tôi có thể giúp các người.