Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 194: Thiên mã song hùng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Không được nhúc nhích.

Có hai bóng người nhảy ra, trong tay cầm con dao sáng lập lòe, rất nhanh lao đến chỗ Tiêu Dương.

- Ăn cướp.

- Ăn cướp?

Tiêu Dương thoáng ngây người, sau đó trán bắt đầu nổi đầy hắc tuyến.

Vốn còn tưởng rằng con cá lớn đã đến, không nghĩ đến chỉ là hai tên cướp cạn.

Càng làm cho Tiêu Dương kinh ngạc chính là, tướng mạo quần áo, chiều cao của hai người này đều giống nhau như đúc, khoảng chừng hai mươi, dáng người rất khôi ngô.

- Giơ tay lên.

- Mày có thể phản kháng, nhưng nhất định phải cân nhắc hậu quả.

Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười, nhìn hai tên cướp đến gần, hai tay từ từ giơ lên.

- Hai vị đại ca, thời gian “làm việc” ở đây chắc không ngắn.

Tiêu Dương cẩn thận mở miệng.

Hai người khẽ giật mình, một người trong đó ra vẻ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được ba năm rồi.

- Đại ca, anh trả lời nó làm gì?

Một người khác gấp giọng nói:

- Coi chừng hắn lừa chúng ta.

..........

Tiêu Dương im lặng nhìn hai tên cướp, nửa ngày sau liền trầm giọng nói:

- Tôi có thể đưa tiền cho hai người, nhưng tôi muốn hỏi hai người một việc.

- Việc gì?

- Các người có biết đi từ con đường này lên đỉnh núi Thiên Mã có chỗ nào có thể phục kích người ta không? Hoặc có sơn động nào vắng vẻ...

- Nhảm nhí.

Lão đại nhếch miệng:

- Anh em tụi tao ở núi Thiên Mã này ba năm, mỗi một tấc đất ở đây đều rõ như lòng bàn tay. Tụi tao được gọi là Thiên Mã song hùng cũng không phải là nói khoác.

- Đại ca, không phải chúng ta bị người ta gọi là Thiên Mã song tặc sao?

Một người khác lên tiếng.

- Im ngay.

Lão đại quát to, ánh mắt lườm Tiêu Dương:

- Tụi tao dựa vào cái gì mà phải nói với mày?

Tiêu Dương cười nhạt:

- Nói, tiền sẽ là của các người.

- Phì, cho dù không nói, mày có dám không đưa tiền cho tụi tao không?

Lão đại hung thần ác sát giơ thanh chủy thủ trong tay lên.

Tiêu Dương nhếch miệng:

- Lo mà cất thanh chủy thủ giả của anh lại đi.

Nói xong, hai anh em tên cướp đều khẽ giật mình, hai mắt nhìn nhau.

- Đại ca, không phải anh nói nó được mô phỏng rất giống với vật thật sao? Tại sao lại bị người ta nhìn ra?

Lão đại cũng nghi hoặc nhìn Tiêu Dương:

- Làm sao cậu biết?

Tiêu Dương cơ hồ không nhịn được mà bật cười, liếc hai anh em tên cướp, mơ hồ có thể xác định, hai người này sợ là hàng hiếm mà hắn gặp ngày hôm nay.

Trên đời này vẫn còn có hai tên cướp trốn dưới chân núi, dùng dao giả cướp đồ người khác.

- Chuyện mà tôi muốn biết, tất nhiên có thể biết.

Tiêu Dương đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Nếu như tôi nhìn không lầm, hai người là anh em sinh đôi.

Ánh mắt của hai người đều kinh hãi, miệng há to.

- Cậu là ai?

- Làm sao cậu biết nhiều như vậy?

- Đúng vậy, chúng tôi là anh em song sinh. Tôi là lão đại, Lý Bái Thiên.

Lão đại ném cây chủy thủ giả sang một bên.

- Lý huynh.

Tiêu Dương chắp tay, quay sang nhìn người còn lại:

- Các hạ đây...chẳng lẽ là Lý Bái Địa?

- Còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết.

Người này nhếch miệng:

- Tôi là lão Nhị, Chu Mạt.

- Chu...Mạt...

Ánh mắt Tiêu Dương mở to đến cực điểm.

- Có vấn đề gì sao?

- Một người họ Lý,

Lý Bái Thiên lên tiếng:

- Điều này chẳng có gì lạ. Mẹ tôi họ Chu, cha tôi họ Lý. Nhị đệ theo họ của mẹ mà thôi.

- Lý Bái Thiên...Chu Mạt...

Tiêu Dương cố nặn ra nụ cười:

- Quả nhiên là anh em song sinh. Hảo huynh đệ.

- Bớt sàm ngôn đi.

Lúc này, Mạt Thần dường như bừng tỉnh, giơ thanh chủy thủ trong tay:

- Đại ca, chúng ta đừng dài dòng với tên tiểu tử này, mau bảo hắn giao tiền ra đây.

Lý Bái Thiên nhìn Tiêu Dương:

- Chúng ta đợi ở chân núi lâu như vậy, bình thường đối tượng bị ăn cướp đều sợ đến mức đái ra quần, đã lâu rồi không đụng qua một người như vậy.

Hai người cô đơn đến dường nào.

- Bái Thiên huynh đệ, nếu như anh muốn trò chuyện, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện với nhau.

Tiêu Dương cười mỉm.

- Xú tiểu tử, đừng hòng lừa được đại ca tao.

Chu Mạt tiến lên, lạnh lùng nói:

- Đừng cho là tụi tao không có dao thì không uy hiếp được mày.

- Đúng vậy.

Lý Bái Thiên bừng tỉnh, trầm giọng nói:

- Muốn nói chuyện phiếm, giao tiền ra đây trước đi.

- Nếu như tôi không giao thì sao?

Tiêu Dương hỏi.

- Vậy thì đừng trách anh em chúng tôi không khách sáo.

- Tôi ngược lại muốn nhìn...

Tiêu Dương đột nhiên im bặt, thần sắc khẽ biến, cúi đầu xuống.

Vèo.

Hai nhánh dây màu xanh lá không chút báo hiệu mà xuất hiện bên cạnh hai chân của hắn, giống như có linh tính, chỉ một thoáng đã quấn quanh hai chân. Hơn nữa, còn nhanh chóng di động lên. Chỉ trong vòng mấy giây, cơ thể Tiêu Dương giống như bị gói bánh chưng, không cách nào nhúc nhích.

- Đây là công kích gì vậy?

Ánh mắt Tiêu Dương tràn đầy khiếp sợ, không tin nhìn nhánh dây trên người mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️