Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 193: Thiên mã song hùng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Toàn trường lặng ngắt, đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhìn Cao Vạn Đằng trên đài.

Thanh âm điếc tai nhức óc lại quanh quẩn bên tai.

Hoạt động thích hợp cho đàn ông. Đá cầu?

Trả thù.

Tuyệt đối là một sự trả thù trần trụi.

Ánh mắt mọi người bi phẫn. Không phải chỉ gọi anh là tổ trưởng Cao Vạn Đằng thôi sao? Có cần bắt tất cả đi đá cầu không?

Tổ bảo vệ cổng đại diện cho thực lực. Hạng mục báo danh tham gia, nhất định phải là những hoạt động sử dụng khí lực mới có thể thể hiện được thực lực của tổ.

- Kéo co được không?

Yên lặng một hồi, Lâm Tiểu Thảo cẩn thận lên tiếng.

Cao Vạn Đằng hung hăng nhìn Lâm Tiểu Thảo, vỗ mạnh xuống bàn, nói lớn:

- Quyết định như vậy đi. Mọi người hãy chuẩn bị cho tốt. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, là quán quân.

- Hiểu.

Tất cả các bảo vệ đều yếu ớt trả lời.

- Hắc...

Cao Vạn Đằng mỉm cười:

- Chỉ cần lấy được giải nhất, tôm cá gì đó, tôi mời.

- Hiểu.

Lần này thì ý chí chiến đấu sục sôi hơn.

- Ừm.

Cao Vạn Đằng gật đầu, nói:

- Bởi vì hạng mục tham gia trong đại hội thể thao rất nhiều. Cho nên, ngoại trừ hoạt động mà tôi đăng ký cho mọi người tham gia, các người có thể đăng ký hạng mục cá nhân. Tôi yêu cầu, mỗi người ít nhất phải báo danh tham gia một hoạt động.

- Được rồi, tôi đã sắp xếp xong việc báo danh cụ thể, mọi người có thể đi, Tiêu Dương lưu lại.

Cao Vạn Đằng khoát tay nói. Toàn bộ mọi người đều rời khỏi phòng họp.

- Cao...

Tiêu Dương vừa mới nói được một nữa, Cao Vạn Đằng đã khoát tay ngăn lại, cất bước đi xuống:

- Tiêu Dương, tôi giữ anh lại chính là có chuyện quan trọng cần nói với anh.

- Tổ trưởng Cao cứ nói.

Thần sắc Cao Vạn Đằng nghiêm nghị, bước đến trước người Tiêu Dương:

- Về việc minh tinh trong ngành giải trí đến Phục Đại để quay quảng cáo, anh là đại đội trưởng của tổ bảo vệ, tất yếu phải hiểu rõ một chút.

Tiêu Dương có chút lơ đễnh:

- Chỉ có một người thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?

- Nếu anh biết người đến là ai, anh sẽ không nói như vậy nữa.

Cao Vạn Đằng không che giấu được thần sắc kích động, hai tay không ngừng run rẩy, cố gắng đè thấp thanh âm:

- Tên của cô ấy là Thủy Ngưng Quân.

A!

Tiêu Dương kêu lên.

Cao Vạn Đằng bày ra vẻ mặt tôi biết thế nào cậu cũng có vẻ mặt đó, cười hắc hắc:

- Thế nào? Kinh ngạc phải không?

Vẻ mặt Tiêu Dương cầu xin, chỉ xuống dưới chân:

- Tổ trưởng Cao, anh dẫm vào chân tôi rồi.

...............

Cao Vạn Đằng vội rút chân về.

- Thủy Ngưng Quân?

Tiêu Dương lẩm bẩm, sau đó quay sang nhìn Cao Vạn Đằng:

- Là ai vậy?

Ánh mắt Cao Vạn Đằng mở to:

- Anh đừng nói cho tôi biết, anh không biết Thủy Ngưng Quân nhé?

- Không biết.

Tiêu Dương nhếch miệng. Không biết bộ kỳ lắm sao?

Cao Vạn Đằng vung tay lên:

- Anh đi đi, tôi không có cùng chủ đề nói với anh.

Tiêu Dương nhìn Cao Vạn Đằng, đứng lên bước ra khỏi phòng họp.

- Lâm huynh, tôi hỏi anh một việc, anh có biết Thủy Ngưng Quân không?

- Thủy Ngưng Quân? Tiêu ca, vấn đề này của anh tương đương với việc anh cười đểu người khác đấy. Sao? Anh thật sự không biết Thủy Ngưng Quân?

- Biết. đương nhiên là biết. Thủy Ngưng Quân thôi mà.

Tiêu Dương đổ mồ hôi lạnh đi về phía phòng trực bảo vệ:

- Thủy Ngưng Quân...rất nổi tiếng sao?

Hắn ngồi xuống ghế, tiện tay lấy hồ sơ của Lan thúc đưa cho.

- Tại sao một sát thủ lại bị giết người diệt khẩu?

Tiêu Dương nhẹ cau mày. Điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra:

- Chẳng lẽ trên người Trần Bình có bí mật mà mình không biết?

Tiêu Dương móc điện thoại, trầm ngâm hồi lâu, sau đó bỏ điện thoại xuống.

- Việc cấp bách là sự an toàn của đại tiểu thư.

Hoạt động leo núi ngày mai, Tiêu Dương cho rằng nó sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Đạm Thai Diệc Dao tuyệt đối không vô cớ nói ra câu nói kia.

Trong đầu nhớ lại địa điểm leo núi mà Dương Hoàn Nghị đã nói, suy tư một hồi, Tiêu Dương lại cầm điện thoại lên.

- Đại tiểu thư, chiều nay không có tiết, tôi có chút việc muốn ra ngoài một chút.

...........

.........

Hoàng hôn, núi Thiên Mã của Minh Châu.

Đây chính là địa điểm hoạt động tập thể của lớp 3 khoa Lịch sử.

Đồng thời cũng là địa điểm đua xe quan trọng của Minh Châu.

Một bóng người xuất hiện tại chân núi, đội chiếc mũi lưỡi trai, hai tay trống không, không hề giống du khách đến tham quan.

Khi người này ngẩng đầu lên, một gương mặt anh tuấn hiện ra.

- Chính là nơi này.

Được Đạm Thai Diệc Dao nhắc nhở, Tiêu Dương tất nhiên sẽ không khinh thường lời nói của Đạm Thai Diệc Dao.

Trời sắp về chiều, du khách trên núi Thiên Mã cũng không nhiều. Trên đường đi lên, Tiêu Dương không nhìn thấy một ai.

- Nếu thật sự muốn đối phó mình ở núi Thiên Mã, cũng không thể không bố trí trước.

Bước chân Tiêu Dương nhanh hơn.

Hắn cũng chưa quen thuộc lắm với địa hình ở đây. Đến nghiên cứu trước, đến khi xảy ra việc, xử lý cũng sẽ thuận tiện hơn.

- Người biết mình và đại tiểu thư ngày mai sẽ lên núi Thiên Mã chỉ có người trong trường học.

Tiêu Dương có thể khẳng định, nếu thật sự có người lựa chọn phục kích hắn ở núi Thiên Mã, như vậy chỉ có Hắc Sơn Hội mà thôi.

- Trịnh Thu, xem ra, anh xác thực chính là người ưa thích tính trước làm sau.

Nếu đổi lại là người khác, em trai của mình bị ném xuống hố rác trước mặt bao nhiêu người, chỉ sợ sẽ xông đến phòng bảo vệ giết hắn rồi.

Nhưng Trịnh Thu lại không làm như vậy.

Sắc trời lờ mờ, con đường mà Tiêu Dương đi và con đường đua xe cũng chỉ khác nhau một đường núi uốn lượn.

Tiếng sàn sạt vang lên.

Tiêu Dương đột nhiên dừng bước, lông mày nhướng lên, bên trai truyền đến một tiếng hét lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️