- Đại tỷ tìm tôi có việc?
Tiêu Dương ngơ ngác, thần sắc có chút cổ quái. Tối hôm qua, hắn chỉ nói đùa một câu với Bạch Khanh Thành. Chẳng lẽ Bạch Khanh Thành lại muốn tính sổ với hắn?
Đẩy Quân Thiết Anh đi dạo một vòng quanh sân vận động, thời gian cũng đã đến giờ, hai người liền trở về phòng ngủ. Sau khi mua xong ba phần ăn sáng, Tiêu Dương trở lại phòng bảo vệ, ánh mắt liền nhìn lên bàn đầu tiên, khóe miệng hiện lên nụ cười thư thái.
Một chén cháo nóng hổi dằn trên một tờ giấy.
- Tiêu đại quản lý, có nhận hối lộ của tôi không? Một phần cháo thịt nạc.
Chữ viết xinh đẹp quen thuộc.
- Ngày nào cũng phải hối lộ đấy.
Tiêu đại quản lý bưng chén cháo lên, ý cười đầy mặt.
Sau khi ăn sáng xong, giống như thường ngày, hắn đẩy Quân Thiết Anh đi học. Nhưng điều khác với ngày thường chính là, khi Tiêu Dương đi lại trong sân trường, thu hút không ít ánh mắt đưa tới.
Tiêu đại gia của tổ bảo vệ cũng xem như là nhân vật phong vân của Phục Đại.
- Tôi đến Đồ Thư Quán trước.
Hoàn thành xong công việc thường ngày của buổi sáng, Tiêu Dương nhanh chóng đến Đồ Thư Quán.
Lăng Ngư Nhạn không có ở đây. Tiêu Dương bước nhẹ đến trước một giá sách.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.
- Không diễm lệ như mân côi, cũng tuyệt không phải mùi của hoa lan, phảng phất như bách hoa tập hợp lại, hương thơm không gay mũi, thanh nhã mà cao quý.
Tiêu Dương nhẹ gấp quyển sách lại, thở sâu một hơi:
- Nhìn khắp Phục Đại, có thể có được hương thơm khí chất như thế cũng chỉ có Đạm Thai Diệc Dao.
Tiêu Dương ngẩng đầu lên.
Tư thái cao gầy hoàn mỹ, khí chất tuyệt đại phương hoa.
Nữ thần Phục Đại, Đạm Thai Diệc Dao.
Đôi môi phớt hồng, phảng phất giống như một đóa hoa xinh đẹp sắp tách ra, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
- Tốc độ đọc sách không gì sánh kịp, năng lực nhạy cảm trong từng sự việc. Bất luận tình huống nào cũng có thể duy trì trấn định. Phóng mắt nhìn khắp Phục Đại, người có thể làm được chỉ có bảo vệ cổng Tiêu Dương.
Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ:
- Đạm Thai cô nương, lời khen như vậy, tôi sợ không nhận nổi.
Khuôn mặt đắc chí, thiếu chút nữa không vểnh đuôi lên thôi.
- Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ hai Đạm Thai cô nương chủ động tìm tôi.
Ở Phục Đại, người có được đãi ngộ như vậy không nhiều.
- Đúng vậy.
Đạm Thai Diệc Dao vẫn thản nhiên nói:
- Tôi đến đây để xin lỗi vì chuyện lần trước.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự kinh ngạc.
Một lát sau, hắn khoát tay nói:
- Không cần khách sáo. Đạm Thai cô nương, nói chuyện chính đi.
- Nếu như tôi nói tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi anh, anh có tin không?
Đạm Thai Diệc Dao nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, cười khổ:
- Đạm Thai cô nương, có cái gì thì cứ nói thẳng. Cô cũng biết, nói chuyện với những cô gái thông minh như cô áp lực lắm.
Gương mặt Đạm Thai Diệc Dao nhịn không được co giật vài cái. Tiểu tử này nói chuyện căn bản không theo lẽ thường.
Nhẹ thở ra một hơi, thần sắc Đạm Thai Diệc Dao khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt nói:
- Với tư cách của tôi, hy vọng anh nhớ kỹ một câu.
- Nói.
Tiêu Dương ngắn gọn lên tiếng. Tiêu Dương xác thực phải cảnh giác khi tiếp xúc với cô gái này. Phải biết rằng, cô ta đang có ý đồ với hắn.
- Không được lên đỉnh núi.
Nói xong, Đạm Thai Diệc Dao quay người rời khỏi.
Lúc này, đồng tử Tiêu Dương co rút lại.
- Không được lên đỉnh núi?
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên một vầng sáng lạnh:
- Người của Hắc Sơn Hội?
Đạm Thai Diệc Dao cũng không trả lời, chậm rãi bước ra khỏi Đồ Thư Quán.
- Đây là nhận lỗi hay là đánh bạc?
Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng Đạm Thai Diệc Dao, nửa ngày sau mới lắc đầu:
- Đáng tiếc, đỉnh núi nhất định phải đi.
Tiêu Dương sẽ không để cho Quân Thiết Anh có bất kỳ thất vọng nào.
Nếu đại tiểu thư muốn hái sao trên trời, Tiêu Dương cũng phải nghĩ biện pháp lấy xuống.
- Tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là có cái gì chờ tôi?
Lông mày Tiêu Dương nhướng lên.
Biết rõ núi có hổ vẫn phải đi.
Biết có nguy hiểm mà lùi bước, tuyệt không phải là tác phong của Tiêu Dương.
Huống chi, đây lại là nguyện vọng của đại tiểu thư, Tiêu Dương không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
Trầm ngâm một lát, Tiêu Dương cũng không có tâm tư đọc sách, bước nhanh ra khỏi Đồ Thư Quán.
- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất.
Tiêu Dương vỗ đầu, vội vàng lấy ra một cái điện thoại, bấm số của Bạch Khanh Thành.
- Đại tỷ, là tôi.
Tiêu Dương vừa lên tiếng, bên tai đã truyền đến thanh âm của Bạch Khanh Thành.
- Cái gì?
Thần sắc Tiêu Dương khẽ biến:
- Trần Bình bị người ta ám sát?
Tiêu Dương nhất thời cau mày.
Dựa theo những gì mà Trần Bình nói, gã chẳng qua chỉ là một sát thủ giết người nhận tiền. Cho dù có thúc thủ chịu trói, cũng không đến mức bị giết người diệt khẩu.
Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?
- Kẻ chủ mưu đằng sau vụ án năm ngày ba mạng còn chưa tìm ra, nhưng chúng tôi cũng có thể kết luận sơ bộ, cái chết của Trần Bình chỉ sợ cũng có liên quan đến.
Bạch Khanh Thành trầm giọng nói:
- Tư liệu mới nhất tôi đã đưa cho Lan thúc. Anh qua đó lấy xem. Tôi hoài nghi, việc này cũng có liên quan đến nội bộ của Phục Đại.
- Đại tỷ.
Tiêu Dương chần chừ:
- Chị hoài nghi...nhưng tôi chỉ là bảo vệ cổng.
- Tôi hiểu ý của anh.
Bạch Khanh Thành dứt khoát nói:
- Tôi đã giúp anh xin một chức vụ thành viên ngoài biên chế của đội cảnh sát hình sự. Từ giờ trở đi, anh có thể tạm thời dùng thân phận này để tham gia vụ án. Như vậy anh cũng dễ dàng hành động hơn. Được rồi, tôi còn có việc khác, cứ như vậy đi.
Tút tút tút.
Điện thoại lập tức cúp máy.
- Tôi...
Tiêu Dương im lặng. Nửa ngày sau mới ngửa mặt lên trời, khóc không ra nước mắt:
- Ý của tôi là, tôi có cần không tham gia vào vụ án của các người được không?
Lên thuyền giặc, không, phải nói là lên thuyền cảnh sát. Bây giờ muốn nhảy xuống cũng khó.
- Lại đi tìm Lan thúc nữa rồi.
Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được hiện lên gương mặt hèn mọn, bỉ ổi đến cực điểm, không khỏi run lên.