Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 189: Không thể lên đỉnh núi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mượn đao giết người.

Lúc này, Ngô Không như thế nào lại không hiểu ý Tiêu Dương chứ? Nếu trong tình huống bình thường, Ngô Không không có khả năng mềm yếu như vậy. Nhưng đêm nay, Ngô Không vừa mới thua trong tay Tiêu Dương. Đối mặt với Tiêu Dương, ông ta căn bản không có dũng khí đối kháng.

Nhưng điều khiến cho Ngô Không muốn thổ huyết chính là, Tiêu Dương động thủ thì thôi, lại còn cộng thêm cái lý do muốn báo thù cho Từ Hồng.

Chồn mà bày đặt khóc gà.

- Bổn tọa liều mạng với cậu.

Hai mắt Ngô Không trợn to, trong tay xuất hiện một thanh đường đao. Lưỡi đao lợi hại xẹt qua hư không, đến gần Tiêu Dương.

Vừa ra tay chính là hết toàn lực.

Ông không dám không liều.

Hưu, hưu, hưu.

Đao ảnh trải rộng chung quanh Tiêu Dương. Thân ảnh Tiêu Dương giống như làn khói nhẹ, tránh né sự truy đuổi của đao ảnh.

- Buông tay đi.

Lúc này, Tiêu Dương không có ý muốn chiến đấu lâu với Ngô Không. Sau mấy hiệp, liền bắt được một sơ hở của Ngô Không, thân ảnh giống như lưu tinh lướt về phía trước, tay không chộp vào thanh đao.

Bốp.

Ngô Không cảm thấy cổ tay của mình đau nhức, vô thức kêu lên một tiếng, thân hình liên tục lui về phía sau.

Hưu.

Ánh đao phô thiên cái địa mà đến.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Ngô Không càng lúc càng đậm, bước chân lui về phía sau, giọng nói run rẩy:

- Đao pháp như vậy...cậu...cậu là ai?

Hưu.

Ánh đao Tiêu Dương vừa thu lại, đường đao sắc bén đã đặt trên cổ Ngô Không.

- Tôi là ai?

Tiêu Dương nghi hoặc hỏi Ngô Không. Hắn đã nghe Ngô Thiên Đức hỏi hắn một câu tương tự.

Ánh mắt Ngô Không hiện lên sự kinh hoảng:

- Ngô Không tôi có mắt như mù. Tha mạng, xin thiếu hiệp tha mạng.

Tiêu Dương nheo mắt, một lúc sau liền lạnh băng nói:

- Buông tha cho ông? Ngô Không, tôi và ông không phải thù bất động đái thiên sao?

- Không. Tôi không dám.

Ngô Không vội vàng nói.

- Nhưng...

Tiêu Dương làm ra vẻ khó xử, ánh mắt thoáng nhìn thi thể của Từ Hồng:

- Ông giết anh ta. Và tôi cũng đã nói sẽ báo thù cho anh ta.

- Cậu...

Ngô Không cảm giác ngực khó thở, cố nén cơn lửa giận:

- Môn chủ chúng tôi có quan hệ sâu xa với các người...

Tiêu Dương hoàn toàn nghe không hiểu.

Lưỡi đao nhẹ gác lên cổ Ngô Không, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tôi đã nói là sẽ không giết ông.

- Thật sao?

Ngô Không nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Đa tạ thiếu hiệp tha mạng.

- Đương nhiên là thật.

Nói xong, thân ảnh Tiêu Dương tiến lên, ra tay như gió, lập tức phong tỏa huyệt vị của Ngô Không, một tay nhấc ông ta đi vào nhà vệ sinh.

- Cậu...cậu muốn làm gì?

Ngô Không dường như có một dự cảm bất hảo.

- Tôi sẽ không giết ông.

Tiêu Dương nở nụ cười vô hạn:

- Chỉ là...

Tiêu Dương đảo ngược đầu Ngô Không, nhắm ngay cái hố nhỏ bên trong nhà vệ nhà, sau đó buông tay, nặng nề đập xuống dưới.

Oành.

- Gài bẫy ông.

Tiêu Dương quét mắt nhìn thân ảnh đang giãy dụa, mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, sau đó quay người đóng cửa nhà vệ sinh lại.

- Tôi không giết ông, mà là ông chết đuối.

Tiêu Dương chậm rãi bước về phía ban công:

- Cho dù biết bơi cũng vô dụng thôi.

Lúc này, Ngô Không thật sự bị “lừa” mà chết.

Chuyện xảy ra trong phòng, người bên ngoài không ai biết. Sau khi Tiêu Dương giải quyết xong phiền phức, trực tiếp trở về phòng bảo vệ ký túc xá nữ.

Gần đây chuyện phiền toái khá nhiều. Tiêu Dương cũng không muốn bị nhiều môn phái cổ võ mang phiền toái đến thêm. Hơn nữa, đối phương đã động sát tâm trước, Tiêu Dương dứt khoát phải giải quyết triệt để.

Hôm sau.

Ầm ầm.

Mắt nhắm mắt mở, Tiêu Dương bước ra mở cửa.

- Chào buổi sáng, đại tiểu thư.

Quân Thiết Anh vội vàng quay mặt sang một bên.

Tiêu Dương quay người bước vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa thì thầm:

- Không phải chỉ mặc đồ lót ra mở cửa thôi sao? Có gì mà không dám nhìn.

Lúc này, Tiêu đại gia xác thực chỉ mặc một chiếc quần lót. Khó trách Quân Thiết Anh lại quay mặt đi.

Ước chừng năm phút sau.

Quần áo chỉnh tề, Tiêu Dương đứng trước mặt Quân Thiết Anh.

Hai người đã sớm dưỡng thành ăn ý nhất định. Tiêu Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy Quân Thiết Anh về phía sân vận động.

Không khí tươi mát, còn bao phủ một tầng sương mù mỏng manh. Phía chân trời đã xuất hiện một tia nắng đầu tiên.

- Tối hôm qua, bọn họ không làm khó dễ anh chứ?

Quân Thiết Anh khẽ hỏi.

- Không có.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Bọn họ chỉ mời tôi đi uống trà mà thôi.

........

Quân Thiết Anh nhìn lướt qua Tiêu Dương, không nói đến vấn đề này nữa, nhìn thoáng qua những người đang chạy bộ buổi sáng sớm:

- Anh đã chuẩn bị xong chưa?

Tiêu Dương mờ mịt hỏi:

- Chuẩn bị cái gì?

Quân Thiết Anh khẽ cười:

- Ngày mai là thời gian hoạt động tập thể của chúng ta.

- À.

Tiêu Dương gật đầu:

- Đại tiểu thư, tôi cam đoan, nhất định sẽ cõng cô lên đỉnh núi.

Ánh mắt Quân Thiết Anh không che giấu được sự chờ mong.

Cô chưa bao giờ lên núi.

Ngày mai, cô sẽ nhìn thấy được phong cảnh mà trước giờ cô chưa từng được thấy, cảm nhận được gió núi quét qua.

Nhất thời, Quân Thiết Anh không nhịn được mà mơ ước.

Ánh nắng đã bắt đầu rải rác khắp nơi. Quân Thiết Anh cảm nhận được một sự ấm áp, ánh mắt từ từ mở ra:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️