Ngô Không cười lạnh:
- Lão phu nhất định sẽ đem việc này báo cáo sư môn, thỉnh cầu sư môn phái ra cao thủ để đối phó Tiêu Dương. Hừ, cho dù thực lực của hắn có mạnh, nhưng...
Ngô Không im bặt, đồng tử không ngừng co rút, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra phía cửa sổ, thần sắc tái nhợt, lập tức lui về phía sau một bước.
- Nhưng rồi sao?
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Từ Hồng giật mình, lập tức xoay mặt sang.
Ngoài cửa sổ, một thân ảnh anh tuấn đang mỉm cười ngồi trên thành cửa, nhìn hai người nói chuyện.
- Cậu là ai?
Từ Hồng lập tức hét lớn.
- Tiêu Dương.
Ngô Không run rẩy kêu lên.
Từ Hồng biến sắc, nhìn về phía cánh cửa:
- Người đâu...
- Không cần kêu nữa. Chẳng ai nghe anh gọi đâu.
Tiêu Dương nhảy xuống, mỉm cười nhìn Từ Hồng:
- Vị tiên sinh này, đề nghị vừa rồi của anh không tệ.
Sắc mặt Từ Hồng trắng bệch, cảm giác trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh ngắt.
- Chỉ tiếc, qua đêm nay, anh chưa chắc đã có cơ hội.
Nói xong, ót Từ Hồng chấn động mạnh một cái.
Bịch.
Thân ảnh lảo đảo lui về sau một bước.
Ánh mắt bắn ra sát khí.
- Lão tử sẽ cho mày chết.
Từ Hồng cho tay vào trong túi, rút ra khẩu súng lạnh như băng.
Hưu.
Ngân quang hiện lên.
- A.
Từ Hồng hét thảm một tiếng.
Cạch.
Khẩu súng rơi xuống đất. Trên mu bàn tay của Từ Hồng, một ngân châm bén nhọn lóe ra hào quang bức người.
- Tiêu Dương.
Ngô Không lui về sau vài bước, thần sắc kinh hoảng:
- Cậu...cậu muốn cái gì?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Ngô Không.
- Nếu có người muốn đưa ông vào chỗ chết, như vậy ông sẽ muốn cái gì?
Thần sắc Ngô Không kịch biến.
Đáp án rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp đưa đối phương vào chỗ chết.
Bịch bịch.
Ngô Không lại tiếp tục lui về phía sau, kinh hãi nói:
- Cậu...cậu không thể giết tôi.
- Cho tôi một lý do?
- Tôi là người của Thần Đao Môn.
Ngô Không vội vàng nói.
Đây là chỗ dựa duy nhất của ông ta bây giờ.
- Thần Đao Môn?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Xin lỗi, tôi chưa từng nghe qua.
Bước chân Tiêu Dương nhẹ nhàng tiến lên.
Sắc mặt Ngô Không đã tái nhợt vô cùng, lui thêm một bước về phía sau.
- Nhưng...
Tiêu Dương cười nói:
- Tôi cũng có điều kiện để không giết ông.
- Nói đi...nói đi.
Ngô Không giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
- Tôi nhìn anh ta...rất không thoải mái.
Ngón tay Tiêu Dương chỉ thẳng vào Từ Hồng.
Sắc mặt Từ Hồng đột biến, kinh hoảng nhìn Ngô Không:
- Ngô lão tiên sinh, ông...không...không.
Ánh mắt Ngô Không lóe lên hung quang rồi biến mất, chậm rãi bước về phía Từ Hồng.
- Phó đường chủ Từ, xin lỗi.
Thân ảnh Ngô Không lóe lên như mũi tên.
Oành.
Một chưởng đánh thẳng vào người Từ Hồng.
Phụt.
Từ Hồng phun ra một ngụm máu.
Sinh cơ giống như nước thủy triều, từ từ rút khỏi người Từ Hồng.
Mặc dù y là Phó đường chủ Bích Lân Đường, nhưng thủy chung không phải cổ võ giả. Cho dù Ngô Không đang bị thương, việc giết chết Từ Hồng cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
Rầm.
Thi thể Từ Hồng ngã xuống đất.
- Ông...ông giết hắn?
Bên tai Ngô Không truyền đến thanh âm khiếp sợ.
Nghe xong, Ngô Không không khỏi giật mình:
- Không phải cậu nói...
- Tôi chỉ nói là nhìn anh ta không thoải mái mà thôi. Ông bảo anh ta rời khỏi đây, chẳng phải tôi sẽ thoải mái hơn sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương bi phẫn nhìn Ngô Không:
- Ông...ông là đồ tể, là ác ma giết người không chớp mắt.
Ngô Không nhịn không được mà run rẩy, toàn thân kịch liệt run rẩy, thần sắc biến ảo nhìn Tiêu Dương, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu...đùa tôi?
Tiêu Dương nghiêm nghị nhìn Ngô Không, nói ra từng chữ:
- Giết người thì đền mạng. Ngô Không, thúc thủ chịu trói đi.
- Cậu...vô sỉ.
Gương mặt Ngô Không tức đến đỏ bừng, nắm chặt hai tay.
- Tôi muốn báo thù cho anh ta.
Tiêu Dương tiến lên một bước, nói ra một câu khiến Ngô Không như muốn thổ huyết.
Báo thù? Chính cậu là người đã đưa người ta vào chỗ chết.
Vô sỉ! Chưa từng nhìn thấy người vô sỉ như vậy.
Ngô Không hận lắm. Tại sao ông ta lại chọc phải đối thủ như vậy?
Nhưng lúc này không phải là lúc để Ngô Không lo lắng. Thân ảnh Tiêu Dương đã đến gần.