Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 186: Không tìm được cái hố nào lớn hơn sao? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương dường như không quan tâm đến ánh đao đằng sau, cười nói:

- Ông ta là Ngộ Không, vậy thì tôi chính là Như Lai.

Nói xong, thân ảnh Tiêu Dương như hạc bay lên, nhảy đến sau lưng Ngô Không.

Hưu.

Ánh đao quét ngang, hướng về phía sau lưng Tiêu Dương.

- Sư phụ không hổ danh là sư phụ. Tạo nghệ đao pháp còn mạnh hơn Ngô Thiên Đức vài phần.

Tiêu Dương vừa tránh vừa lẩm bẩm. Mỗi lần Ngô Không ra chiêu, Tiêu Dương lập tức tránh được, khiến cho chiêu của Ngô Không không đáng một đồng.

Nhất thời, người đứng bên ngoài khó mà phân biệt được đao ảnh, chỉ có thể nghe được giọng nói của Tiêu Dương.

Lăng Ngư Nhạn cũng chỉ có thể nương theo giọng nói của Tiêu Dương mà kết luận hắn không có việc gì.

Ngay từ đầu, khi đao ảnh của Ngô Không còn chưa cường thế, Lăng Ngư Nhạn đã đổ mồ hôi vì Tiêu Dương. Sau khi nhìn thấy Tiêu Dương có thể tránh thoát, trong lòng Lăng Ngư Nhạn cũng dần dần buông lỏng, ngẫu nhiên nghe được tiếng Tiêu Dương nói, không nhịn được hé miệng cười.

- Nếu nói người khác là Ngộ Không, vậy thì chính cậu là Đường Tăng.

Hưu.

Bước chân Tiêu Dương giống như uống say, tư thái ưu nhã.

- Tạo nghệ đao pháp của ông có được cấp độ nhất định. Đáng tiếc, bản chất đao pháp còn kém một chút.

Tiêu Dương thở dài:

- Điều này cũng không thể trách ông. Nếu ông có thể tu luyện đao pháp tốt, chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với hiện tại.

- Cậu nói đủ chưa?

Ngô Không rốt cuộc không chịu được việc Tiêu Dương dông dài, ánh đao quét qua, tức sùi bọt mép, lớn tiếng gào thét với Tiêu Dương.

Ông ta đã trải qua vô số trận chiến, nhưng chưa từng biệt khuất như hôm nay.

Xuất hết vốn liếng cũng không chạm được góc áo của đối phương, còn giọng nói của đối phương cứ như con ruồi ve vẩy bên tai ông, đuổi đi không được.

Ngô Không thật sự nổi giận rồi.

- Tại sao lại đủ chứ? Lời nói sao có thể dùng chữ đủ để hình dung? Nếu như nói đủ, vậy thì về sau không cần lên tiếng sao? Nếu về sau không nói câu nào….

- Cậu đi chết đi.

Ngô Không không cách nào chịu nổi cái người có tính đàn bà dông dài trước mặt, một hơi thi triển mười tám đao, mỗi đao đều trải rộng chung quanh Tiêu Dương, mang theo hơi lạnh thấu xương, chặt đứt đường lui của hắn.

Triệt để phong tỏa.

Đao phong mạnh mẽ khuếch tán bốn phía.

Ngô Không phát ra một kích toàn lực.

Không phải chuyện đùa.

Ánh đao giống như con vụ xoay tròn, tập trung vào Tiêu Dương chính giữa.

- Coi chừng.

Lăng Ngư Nhạn kêu to, nghiễm nhiên chưa phát giác ra, đao phong mạnh mẽ kia đã đến gần cô.

Nghìn cân treo sợi tóc.

Hưu, hưu.

Ngân quang lợi hại phá không mà ra.

Ngô Không cảm giác cổ tay của mình bị chấn động mạnh.

Vèo.

Dường như có một giọt nước khổng lồ, chỉ trong một thời gian ngắn từ một đạo tàn ảnh hóa thành một đạo lưu tinh, trực tiếp hướng về phía Lăng Ngư Nhạn.

Ầm ầm.

Thân ảnh dừng trước người Lăng Ngư Nhạn, một quyền quyết đoán đánh ra. Đao phong bị đánh trúng liền tan thành mây khói.

- Lăng cô nương, cô không sao chứ?

- Không sao.

Lăng Ngư Nhạn dường như chưa hoàn hồn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cuộc chiến có cấp độ như vậy.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, mắt nhìn Ngô Không, chợt lắc đầu:

- Ngộ Không, vậy là ông không đúng rồi. Ông đánh tôi là được rồi, tại sao lại liên lụy đến người vô tội chứ? Bây giờ còn chưa đánh được tôi, ngược lại còn hủy đi rất nhiều phương tiện công cộng, dọa sợ con gái người ta…

Cánh tay cầm đao của Ngô Không liền run rẩy.

Ông chưa bao giờ trải qua cuộc chiến đáng ghét như vậy.

Đèn đường, cây cối xung quanh đều bị đao phong của ông tàn phá. Ngô Không hằm hằm nhìn Tiêu Dương, hàn quang chợt lóe, rống lên giơ đao đánh thẳng đến Tiêu Dương.

- Ngoại trừ trốn tránh, cậu còn có bản lãnh gì không?

Ngô Không kết luận, tuy thân pháp người này rất cao minh, nhưng luận khí lực, luận tuổi tác, hắn không thể nào mạnh hơn ông.

Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác, hắn không chính diện đối kháng với ông.

Ánh mắt Ngô Không lóe ra hàn quang, như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lăng Ngư Nhạn sau lưng Tiêu Dương:

- Được, để bổn tọa xem cậu có còn dám tránh nữa hay không.

- Cậu không phải rất yêu quý cô bé này sao? Như vậy, bổn tọa sẽ khiến cho cô bé mệnh táng ngay tại chỗ.

Ánh đao trọng điệp như cuồng phong quét tới.

- Tiêu Dương, đừng để ý đến tôi.

Lăng Ngư Nhạn gấp giọng nói.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua Ngô Không, khẽ hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên, quát lớn

- Ngô Không, đã đủ rồi.

Một tiếng hét lớn này khiến cho Ngô Không suýt chút nữa ngã xuống.

Cố nén lửa giận đầy mình, ánh mắt lập lòe, ánh đao vẽ một cái:

- Đi chết đi.

Bịch.

Bước chân Tiêu Dương đạp trên mặt đất, thân ảnh nhảy lên.

Lúc này không phải là trốn mà là…

Trực tiếp đón nhận ánh đao của Ngô Không.

- A.

Sắc mặt Lăng Ngư Nhạn trắng bệch.

Vèo vèo vèo.

Ánh đao đầy trời trực tiếp chém qua thân ảnh của Tiêu Dương. Nhưng không hề có máu văng ra.

- Cái gì?

Thần sắc Ngô Không biến đổi. Ông cảm giác đao của mình dường như chém vào trong không khí.

Bốp.

Cánh tay bị một sức mạnh cường đại kìm lại.

Vô số ánh đao lập tức biến mất.

Giữa không trung chỉ còn lại hai đạo thân ảnh.

Tay cầm đao của Ngô Không bất ngờ bị Tiêu Dương bắt lấy.

Tay không bắt đao.

- Ngộ Không, tôi nói….đã đủ rồi.

Tiêu Dương mỉm cười, phát lực, hàn quang thiểm lược, rất nhanh cướp lấy đao của Ngô Không, một chưởng đánh vào ngực ông.

- Rơi xuống hố đi.

Oành.

Thân ảnh Ngô Không lập tức rơi xuống hố.

Rơi xuống cống thoát nước không có nắp đậy bên cạnh.

Tạch.

Thân hình kẹt bên trên. Một cơn đau truyền khắp toàn thân. Cảm giác đau đớn này khiến cho ông không ngừng nhe răng trợn mắt.

Vô thức kêu lên một tiếng:

- Không tìm được cái hố nào lớn hơn sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️